Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Chương 318




Lâm Dư Dư: "Mỗi nhà đều có sở thích riêng, chúng ta đây là tiết kiệm, quốc gia tôn sùng phẩm đức tiết kiệm của dân chúng, không có gì là không tốt."

Mẹ Ôn: "Đúng vậy, tiết kiệm mới tốt. Nếu là trước đây, trồng hoa còn sẽ bị người chỉ trích đó."

Mấy năm trước đương nhiên là sự kiện của mười năm trước, bất quá thôn Phạm gia tương đối bình tĩnh, cho nên Lý Thu Hồng cũng chưa từng trải qua mười năm khó khăn kia, nhưng Lâm Dư Dư và mẹ Ôn lại nhận đồng lời nói của bà, trong lòng bà vẫn thực vui vẻ, cũng không còn gò bó.

Buổi sáng nấu ăn, giữa trưa xem như có món chính. Lúc Ôn Sùng trở về ăn cơm trưa, một lần ăn bốn cái.

Lâm Dư Dư: "Chờ lát nữa ghé sang nhà Ôn Hiền, đưa cho bọn họ một chút đi, người lớn tuổi như chú Trọng khẳng định rất thích. Ở đơn vị anh cần tặng cho đồng nghiệp nào không? Dù sao đều là trong nhà làm, là phong tục của thôn Phạm gia bên kia, bên này hẳn là không có."

Tuy Ôn Sùng xuất thân là quân nhân, nhưng tính cách của anh không cứng nhắc, nghe Lâm Dư Dư nói như vậy, anh liên nói: "Được, làm nhiều không? Nếu nhiều thì mang nhiêu một chút đi, đưa cho người trong văn phòng nếm thử, cũng chuẩn bị thêm cho lãnh đạo một phần."

Lâm Dư Dư: "Vậy ngày mai mang đi, sáng mai chưng xong, vừa vặn có thể làm cơm sáng cho người trong văn phòng. Chờ buổi tối anh trở về lại làm bánh mật, nhào bột bánh mật cần có sức lực, phải dựa vào anh rồi."

Ôn Sùng: "Được."

Ăn xong cơm, mẹ Ôn và Lâm Dư Dư đi sang nhà Ôn Hiền, Lý Thu Hồng ở lại chăm sóc trẻ con, cha Ôn cũng ở nhà, lúc cần có thể hỗ trợ một chút. Hai người đều đã lớn tuổi rồi, cũng sẽ không bị người khác nói ra nói vào. Nhà của Ôn Hiền cũng là một căn nhà độc lập, có sân vườn, bất quá không phải là dạng nhà kiểu tây, mà là nhà một tầng, giống như nhà ở nông thôn vậy, độc môn độc hộ*. Bất quá đặt ở thủ đô, tự nhiên sẽ không giống bình thường. Đừng nhìn chỉ có một tầng lâu, nhưng giá cả lại không tiện nghi. Chỉ một tâng lầu thôi cũng gần chục ngàn đồng.

*Độc môn độc hộ: một nhà một hộ gia đình, như nhà ở thời hiện đại.

Thật ra Ôn Sùng cũng đưa ra đề nghị bọn họ mua nhà bên này, rốt cuộc lúc Lâm Dư Dư mua nhà ở bên này. Nhóm người Ôn Hiền còn chưa mua nhà, bất quá nhóm người Ôn Hiền về thủ đô, bên này lại không có ai bán nhà, mà Ôn Hiền cũng không có muốn căn nhà kia của mẹ Ôn. Cho dù ra tiền, Ôn Hiền cũng không có ý muốn mua.

Một là dựa theo giá nhà, bọn họ không có nhiều tiền tiết kiệm như vậy. Hai là nhà họ Ôn muốn tặng cho anh, anh cũng sẽ không muốn. Anh cảm thấy mua nhà trong phạm vi kinh tế của họ, có thể khiến vợ anh càng thêm an tâm một chút.

Lâm Dư Dư: "Chị Trương có ở nhà không?”

Vợ của Ôn Hiền là Trương Tiểu Nguyệt, lớn tuổi hơn Lâm Dư Dư, mà Ôn Sùng lại lớn hơn Ôn Hiền, cho nên các cô xưng hô theo cách của các cô, còn cánh mày râu thì xưng hô theo bọn họ.

Trương Tiểu Nguyệt đang quét dọn vệ sinh, người dân đều là như thế này, gần tới thời điểm ăn tết đều phải quét dọn mọi ngóc ngách trong nhà một lần. Nghe được tiếng gọi của Lâm Dư Dư, cô từ trong nhà chạy ra: "Dư Dư, bác gái, mọi người tới rồi, mau vào trong ngồi chơi."

Lâm Dư Dư và mẹ Ôn bước vào, các cô vẫn là lần đầu tiên tới nơi này, Ôn Sùng lái xe đưa các cô tới cửa, các cô lại đối chiếu số nhà mà tìm. Không thể không nói, hai tiểu khu thật đúng là rất gần.

Sân không lớn, nhưng đủ để sống, lại qua mấy năm, địa ốc phát triển, đoạn đường này sẽ bất đồng. Lâm Dư Dư: "Chị Trương, chúng ta bánh bao, nghĩ chị ở nhà một mình khả năng sẽ không làm, liền lấy một chút sang cho mọi người." Trương Tiểu Nguyệt: "Cảm ơn rất nhiều, tôi cũng muốn làm, nhưng chỉ có một người thật sự là lo liệu không hết quá nhiều việc. Mọi người làm hồi nào vậy? Sao lại không gọi cháu qua hỗ trợ?" Mẹ Ôn: "Chúng ta đủ người mà, chỉ dư chứ không thiếu đâu. Buổi tối còn phải làm bánh mật, ngày mai cháu dẫn theo đứa nhỏ lại đây ăn bánh mật đi."