Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Chương 261




Cha Ôn thấy con trai giống như không nói dối, cho nên cũng không nói nữa. Nếu nói nữa, ông cảm thấy con ông sẽ cảm thấy ủy khuất."Về chuyện Lâm gia, con tính toán xử lý thế nào? Sớm hay muộn thì bọn họ cũng sẽ biết chuyện Ôn Lễ trở về, đến lúc đó bọn họ muốn tới gặp Ôn Lễ, nhất định sẽ gây ra phiền phức."

Ôn Sùng: "Sẽ không có phiền phức, tên họ Lâm kia đã ly hôn với chị con, hộ khẩu của Ôn Lễ cũng đã chuyển về Ôn gia, nói cách khác, Ôn Lễ đã không còn quan hệ gì với Lâm gia, bọn họ còn mặt mũi dám tới sao?”

Cha Ôn: "Nếu bọn họ thật sự không biết xấu hổ?"

Đáy mắt Ôn Sùng lạnh lùng: "Vậy để bọn họ tới, trong thành phố này ai mà không biết bọn họ đã làm gia loại chuyện gì. Con không quan tâm bọn họ tới, bọn họ tới một con liên xử một người, nếu chức vị của người Lâm gia đều bị con cách chức hêy, con xem bọn họ còn dám đến nữa không."

Cha Ôn: "Con đã 30 rồi, bản thân làm việc gì cũng phải tự hiểu rõ, cha cũng không muốn nói nhiều."

Vừa nghe đến 30, Ôn Sùng liền không thoải mái. Anh không nhịn được hỏi: "Con nhìn qua rất già sao?" Anh cũng không quên lúc ở thôn Phạm, lúc Ôn Lễ vừa nghe anh là đối tượng của bác sĩ Lâm, liền lộ biểu tình ghét bỏ, cảm thấy anh đã quá già. Nói thật, trước kia Ôn Sùng chưa từng để ý đến mấy điều này, chỉ là vẻ ngoài thôi mà, ai sẽ không già đi? Nhưng hiện tại, anh ít nhiều đã để ý đến.

Đáng tiếc, cha Ôn không thể nhận ra tâm tình của con trai, ông nói: 30 tuổi sẽ già là điều bình thường."

Ôn Sùng: "..." Cảm thấy hôm nay không thể nói chuyện.

Lúc Ôn Sùng cùng cha Ôn xuống lầu, nhìn thấy Lâm Dư Dư và mẹ Ôn đang bận rộn trong bếp, lại nói, trước kia lúc chỉ có Ôn Sùng và Ôn Trọng, cơm trong nhà đều do Ôn Trọng làm. Ôn Lễ ngồi ở sô pha xem TV, thôn Phạm không có TV, cho nên Ôn Lễ rất thích cái TV này, cảm thấy TV này có rất ít, cũng rất hiếm lạ.

Cha Ôn ngồi xuống bên cạnh thằng bé: "Thích xem TV sao?"

Trong miệng Ôn Lễ ngậm một viên kẹo sữa: "Thích ạ.", Thằng bé được Lâm Dư Dư dạy dỗ rất tốt, chủ yếu là ở thôn Phạm, thằng bé là đứa trẻ hạnh phúc nhất, không nói đến chuyện không thiếu cái gì, ăn mặc cũng là đứa trẻ ăn mặc tốt nhất ở thôn Phạm, cũng bởi vậy, sự tự tin và hào phóng cũng từ từ được tạo thành.

Cha Ôn: "Thích thì cứ nói, chờ sau khi các con về, lại mang một cái TV về."

Ánh mắt Ôn Lễ sáng lên: "Có thể sao?"

Cha Ôn: "Có thể"

Ôn Lễ: "Cảm ơn ông ngoại." Một tiếng ông ngoại này to hơn nhiều so với lúc nấy.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Lâm Dư Dư đi ngủ trưa một chút, Ôn Lễ tiếp tục xem TV. Chờ Lâm Dư Dư ngủ trưa dậy, cô cùng Ôn Sùng đi đăng ký kết hôn.

Kỳ nghỉ quốc khánh đã kết thúc, nhưng trong thời gian mấy ngày không đủ để Ôn Sùng đi từ thủ đô về thôn Phạm gia rồi quay lại, cho nên anh xin nghỉ phép.

Hai người tới trước cửa Cục Dân Chính, Ôn Sùng giữ chặt tay Lâm Dư Dư: "Em bây giờ còn có thể hối hận, chờ sau khi đã đi vào thì sẽ không thể hối hận được nữa.”

Lâm Dư Dư: "Tôi không hối hận, nếu sống không thoải mái, dù sao cũng có thể ly hôn.”

Nghe được hai chữ ly hôn, Ôn Sùng liền trầm mặc hỏi: "Dưới tình huống nào em sẽ quyết định ly hôn?"

Lâm Dư Dư: "Tôi có người mình thích, hoặc là anh có người mình thích, hoặc là anh ngoại tình."

Ôn Sùng: "..." Cô gái này nói chuyện thẳng thắn quá khiến người ta dở khóc dở cười,"Yên tâm, tôi sẽ không ngoại tình." Anh luôn chung thủy trong cuộc hôn nhân của mình.

Lâm Dư Dư đương nhiên tin Ôn Sùng sẽ không ngoại tình, anh có thể tìm kiếm Ôn Lễ dù chỉ có hy vọng nhỏ nhoi, có thể kiên quyết tìm Dương gia báo thù, có thể thấy được ý chí của anh, người như anh nếu muốn ly hôn, sẽ nói thẳng, chứ không giống như mấy tên tra nam sẽ lựa chọn ngoại tình.

Hai người vào Cục Dân Chính, không đến nửa tiếng đồng hồ, hai người đã ra ngoài.