Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Chương 249




Làm người ở bộ ngoại giao, là người tiếp cận quyền lợi nhiều, sau khi lên làm lãnh đạo, đối với tình hình trong nước anh vẫn luôn hiểu rõ. Cho nên anh biết sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên, cũng không vội vàng đi đón Ôn Lễ. Hơn nữa, tháng 6 sang năm Ôn Lễ sẽ tốt nghiệp tiểu học, bây giờ nếu đón sẽ không ổn, cho nên chờ mùng một sang năm lại càng đúng lúc.

Cho nên, anh đương nhiên sẽ không vội vàng đến đón.

Chỉ là, ngày nghỉ quốc khánh, anh có một tin tốt, lại nhớ cháu trai, nhân tiện cũng muốn đến thăm cô gái nhỏ đã gửi thư cho anh sáu, bảy năm đó, liền tới đây.

Không, Lâm Dư Dư lúc 16 tuổi là một cô gái nhỏ, nhưng Lâm Dư Dư năm 22 tuổi lại không phải.

22 tuổi, còn chưa kết hôn, Ôn Sùng thậm chí đã nghĩ, có phải là bởi vì cháu ngoại trai đã làm lỡ cô không. Nhưng với sự hiểu biết của anh về cô, anh lại cảm thấy không phải. Một cô gái vừa thông minh, lại có chính kiến, sao lại để mình bị người khác làm chậm trễ?

Thậm chí, anh còn biết chuyện lúc cô ở quê, cũng không có đối tượng vừa ý, cũng không phải là bị đồng chí nam kia làm chậm trễ.

Đại đội trưởng: "Đây chính là vườn trái cây, liếc mắt nhìn cũng không thấy điểm cuối a, bác sĩ Lâm nói, đứng ở cửa đã ngửi thấy mùi thơm của quả."

Ôn Sùng: "Đúng là ngửi được mùi thơm của quả."

Từng quả nho màu tím rất to, có mấy người phụ nữ ở bên trong hái nho, bọn họ đều rất cẩn thận, để không làm chùm nho bị dập. Có mấy thanh niên đang ở đó khuân vác, những sọt nho ra ngoài.

Đại đội trưởng cầm lấy một chùm nho: "Hai vị tiên sinh, hai người nếm thử xem."

Ôn Sùng cũng không khách khí, tiếp lấy chùm nhỏ rồi lấy một quả ăn: "Ngọt.". Anh chưa ăn qua nho tươi, đều ăn nho khô Lâm Dư Dư gửi, hương vị của nho khô với quả nho này không giống nhau, đầu tiên là nhiều nước, sau đó là độ ngọt. Anh không thích đồ ngọt, nhưng không biết tại sao, mỗi lần đều có thể ăn hết nho khô.

Ôn Sùng ăn mấy quả nho tươi, liền đưa cho Ôn Hiền. Anh cảm thấy, nho khô ăn ngon hơn,"Chúng ta đến trạm y tế xem đi."

Đại đội trưởng: "Mời đi bên này."

Trạm y tế đã cải tạo, chủ yếu là cải tạo văn phòng thôn. Cải tạo thành hội trường lớn, vô cùng nguy nga, bên trong rất rộng, tường sơn màu trắng xanh, sau giờ com chiều, mọi người đều đến hội trường lớn chơi, đèn bên trong cũng không tắt, mọi người nói chuyện ríu rít, cuộc sống này không có gì hạnh phúc hơn.

Trạm y tế bây giờ đã tốt hơn nhiều so với trước kia, bên ngoài có phòng chờ khám bệnh, có nhân viên làm việc bên ngoài, là Dư Văn Khánh, làm việc trong văn phòng là Lâm Dư Dư. Y thuật của Dư Văn Khánh đương nhiên là tốt hơn so với Lâm Dư Dư, nhưng bởi vì thân phận đặc thù, làm ở phòng chờ khám bệnh chăm sóc người bệnh, đã là cực hạn Lâm Dư Dư có thể làm được, nếu không mọi người nhất định đều có suy nghĩ muốn để ông ta ngồi trong văn phòng.

Nhưng tình huống năm nay có chút đặc thù, mọi người đối với bọn họ cũng không có hà khắc như trước kia. Cũng may thôn Phạm gia hẻo lánh, người ở đây không có hà khắc như người bên ngoài, bọn họ chỉ cần có thể kiếm tiền, liền vui vẻ trong lòng.

Ôn Sùng đi vào trạm y tế liền thấy được Dư Văn Khánh, Văn Khánh vừa muốn tiếp dón, lúc nhìn thấy là Ôn Sùng, liền sững người một hồi lâu, hốc mắt ông ta đỏ lên, miệng mấp máy, nhưng lại không phát ra tiếng nào.

Ôn Hiền: "Đại đội trưởng, chúng ta ra ngoài nói chuyện, anh trai tôi muốn khám bệnh một chút."

Đại đội trưởng tuy cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không phản đối.

Cửa trạm y tế đóng lại. Ôn Sùng: "Chú Khánh, đã lâu không gặp."

Dư Văn Khánh tiến lên, tiến tới ôm Ôn Sùng: "Sao lại tới đây? Bên ngoài không có việc gì chứ?”

Ôn Sùng: "Tình huống bên ngoài đã chuyển biến tốt đẹp, đã có khá nhiều đồng chí bị đưa xuống nông thôn được trở về, cháu cũng đã sắp xếp chuyện của mọi người, cháu tin rằng rất nhanh thôi, mọi người cũng có thể trở về."

Dư Văn Khánh nghe xong, lộ ra biểu tình không thể tin được: "Thật sao?" Nơi này bị phong bế, huống chỉ thân phận của bọn họ lại đặc thù, cho nên không biết được tin tức. Thật ra dù là ở trong huyện, cũng không biết được tin tức gì, chứ đừng nói là nơi này.