Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Chương 245




Mẹ Phạm Lan Hoa méo miệng.

Lâm Dư Dư: "Giống như cô ấy nói, vì hưởng ứng chính sách của quốc gia nên thanh niên trí thức mới xuống nông thôn. Nhà bác bắt nạt thanh niên trí thức chính là chống đối chính sách của quốc gia. Nếu nhà bác có ý kiến với chính sách quốc gia, có thể trình ý kiến lên quốc gia."

Mẹ Phạm Lan Hoa: "Bác sĩ Lâm, cô không thể oan uổng nhà tôi vì chúng tôi không có ý đó."

Lâm Dư Dư: "Vậy ép Lâm Yến chết là ý của nhà bác?"

Mẹ Phạm Lan Hoa không nói tiếp.

Lâm Dư Dư: "Mọi việc nên chừa đường sống cho người khác, đừng nghĩ người ta vô dụng vì có cha mẹ trong thành phố. Cô ấy có thể tiêu tiên cho Phạm Lan Hoa làm việc chứng minh cha mẹ cô ấy rất yêu thương cô ấy. Nếu cha mẹ cô ấy trong thành phố biết được chuyện này thì họ sẽ không bỏ qua. Người thành phố có ít hoặc nhiều mối quan hệ. Sự thật mất lòng là Lâm Yến sẽ trở về thành phố, sống một cuộc sống mới và ai cũng không biết chuyện đã xảy ra nhưng nhà bác sợ là sẽ gặp chuyện không may."

Mẹ Phạm Lan Hoa: "Vâng, chúng tôi hiểu rồi."

Lâm Dư Dư: "Mới nãy nhà bác rời đi nhanh qua nên không nghe thấy lời tôi nói với mọi người. Bắt đầu từ sang năm, chỉ cần ảnh hưởng lớn tới danh tiếng của đội, bắt nạt kẻ yếu e sợ kẻ mạnh, xưởng rượu sẽ không chọn những người này." Sau khi lưu lại những lời này, Lâm Dư Dư liền đi. Cô hiểu rõ tính cách của những người này, đối với họ thì tiền mới quan trọng nhất.

"Bác sĩ Lâm... Bác sĩ Lâm..." Mẹ Phạm Lan Hoa còn muốn đuổi theo nhưng thấy Lâm Dư Dư không quay đầu lại thì bà ta cũng không thể làm gì vì bà ta không dám đắc tội với Lâm Dư Dư. Lâm Dư Dư không phải là Lâm Yến vì công xã, huyện chính phủ, tòa soạn báo đều quen biết cô. Hơn nữa bây giờ, người trong thôn đều biết cô nếu đắc tội với cô thì họ sẽ không được sống tốt.

Mẹ Phạm Lan Hoa hừ một tiếng, không ngờ Lâm Dư Dư sẽ giúp Lâm Yến. Lúc này bà ta mới nhớ tới chuyện vào năm 70, Lâm Dư Dư luôn giúp Lâm Yến làm việc.

Anh trai của Phạm Lan Hoa: "Mẹ, vậy chuyện đó tính sao? Cô ấy đã là người phụ nữ của con, con..."

Mẹ Phạm Lan Hoa: "Để mẹ ngẫm lại."

Ngày hôm sau

Vừa mới sáng sớm, Lâm Dư Dư còn không có rời giường đã bị Phạm Lan Hoa đánh thức.

Phạm Lan Hoa: "Bác sĩ Lâm, anh tôi xảy ra chuyện. Phiên cô tới nhà tôi xem, bác sĩ Lâm..."

Lâm Dư Dư không quan tâm tới việc đánh răng rửa mặt, gia đình Phạm Lan Hoa đúng là đáng giận nhưng cô là bác sĩ, có một số việc phải xuất phát từ y đức nên cô phải tới chỗ gia đình Phạm Lan Hoa.

Kết quả nhìn thấy anh trai Phạm Lan Hoa nằm ở trên giường, mặt mũi bâm dập thể hiện rõ bị người đánh. Lâm Dư Dư vẫn bình tĩnh: "Xảy ra chuyện gì? Đây là đánh nhau với người khác?"

Mẹ Phạm Lan Hoa vội trả lời: "Sao lại vậy. Đêm qua, đứa nhỏ này muốn bắt cá để tẩm bổ cơ thể cho tôi. Kết quả là không thấy đường nên bị ngã, còn khiến chân bị gãy. Cô mau xem.”

Lâm Dư Dư kiểm tra chân bị gãy tên đó? Đây là bị người khác dồn sức bẻ gãy."Chân của anh không thể khỏe trong một năm, phải nằm dưỡng thương cả một năm. Đương nhiên anh phải dùng loại thuốc tốt nhất mới lành trong một năm, nếu dùng thuốc bình thường thì ít nhất phải ba năm."

Mẹ Phạm Lan Hoa: "Lâu tới vậy?” Lâm Dư Dư: "Tôi nói có thể xuống giường trong một năm, còn khỏi hẳn hay què luôn thì tôi không chắc. Bởi vậy, vì không để chân bị què, tốt nhất là để anh ta nằm im trên giường trong một năm." Chân của anh trai Phạm Lan Hoa bị thương rất nghiêm trọng nhưng chưa tới mức què. Tuy nhiên, do đạo đức nghề nghiệp nên Lâm Dư Dư mới tới khám cho loại người này. Nghề nghiệp của cô không cho phép cô từ chối người bệnh nhưng muốn khám thế nào thì đó là tự do của cô.

Anh trai Phạm Lan Hoa: "Mẹ, con không muốn trở thành người què. Mẹ, con nghĩ mình nên dùng thuốc tốt nhất."

Nhà Phạm Lan Hoa bởi vì chuyện của anh trai cô ta, hai ngày nay không có ai đi đến làm phiên Lâm Yến. Thậm chí người khác còn cho rằng, bởi vì nhà Phạm Lan Hoa mà Lâm Yến tự sát, cho dù bản thân Lâm Yến, cũng nghĩ như vậy. Nhưng Lâm Dư Dư biết là không phải, cô cho rằng anh trai Phạm Lan Hoa là bị người khác uy hiếp, đánh đập.