Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Chương 212




Đại đội trưởng: “Lời này có đạo lý, chưa thành niên mà kết hôn thì không được lãnh giấy hôn thú. Tất nhiên không thể tách hộ khẩu ra, không thể tính là một hộ khẩu. Tuy nhiên, dù tính như vậy thì sang năm có tới 150 hộ gia đình, chia cho mỗi hộ gia đình khoảng 20 đồng.” Đừng nhìn 20 đồng tiên mà cảm thấy thiếu, bây giờ mỗi hộ gia đình có ba thế hệ sống trong một nhà. Sau này tách ra thành vài hộ, cộng lại cũng được hơn 100 đồng. Số tiền trước mặt, ông ấy đoán là mọi người không nghĩ tới việc tách gia đình nhưng sau đó thì gấp không chờ nổi muốn tách gia đình.

Với lại mỗi ngày bắt đầu làm việc chỉ nhận được 10 điểm công, đổi thành 1 xu mà một tháng mới được 3 đồng tiền, hơn nữa còn phải làm mệt chết đi sống lại.

Đương nhiên, ý tưởng của đại đội trưởng khác biệt với Lâm Dư Dư, ý tưởng của Lâm Dư Dư là sau này nho càng phát triển ra thị trường. Cho nên, số tiền chia cho mọi người sẽ càng ngày càng nhiều.

Kế toán: “Vậy công nhân tính thế nào?”

Đại đội trưởng: “Đúng vậy, công nhân tính thế nào?”

Lâm Dư Dư: “Công nhân không thể cố định một người, 13 mẫu đất nên chọn 13 công nhân điểm công 13 người này cao nhất. Mỗi người 5 đồng tiền một tháng nhưng chỉ có thể lấy tiền lương của nửa năm, chính là 30 đồng tiền. Bởi vì không phải tháng nào cũng tới mùa trái cây, khi nào tới mùa thu hoạch mới cần họ đi làm. Cho nên, chúng ta chỉ nửa tháng tiền lương, đồng thời cũng không ảnh hưởng tới mùa vụ trong của người đó, trong nhà cũng bắt đầu làm việc.”

“Chờ đến năm thứ hai, vì 13 cá nhân này bắt đầu làm việc không nhiều bằng người khác nên điểm công khẳng định không nhiều. Như vậy, năm thứ hai chúng ta lại tuyển một nhóm 13 người khác. Mỗi một năm tuyển một lần, mỗi người đều có cơ hội được chọn.” Đại đội trưởng: “Vậy cũng được, 13 cá nhân mà mỗi người 30 đồng nên một năm chỉ tốn có 390 đồng. Không tệ không tệ, 2600 giảm đi 390 thì còn dư lại không ít.”

Lâm Dư Dư: “Công nhân đương nhiên không phải 13 cá nhân, nhà xưởng còn có kế toán, xưởng trưởng.”

Đại đội trưởng: “Kế toán trước mắt liền có một người, còn xưởng trưởng... hay là bác sĩ Lâm làm đi. Chuyện này do cháu thúc đẩy nên cháu phụ trách làm xưởng trưởng đi.” Nói trắng ra ông ấy và thư ký đều muốn làm nhưng không thể giao việc này cho ai nên ông ấy dứt khoát đưa cho Lâm Dư Dư. Hơn nữa, việc này thật sự do Lâm Dư Dư thúc đẩy.

Lâm Dư Dư: “Không không không, sao nữ đồng chí như cháu có thể làm xưởng trưởng tốt được ạ. Nếu nói chuyện này ra ngoài, người ta không chỉ xem là nữ đồng chí mà còn là một cô gái nhỏ. Còn không bắt nạt cháu? Dù không tính bắt nạt cháu, ít nhất khẳng định sẽ bị người cậy già lên mặt đè nặng phương diện giá cả. Cho nên, cái này còn uy danh của ngài và thư ký trấn áp mới được. Hơn nữa, cháu không áp được nhiều người trong thôn. Thậm chí quan hệ giữa ngài và thư ký cũng giống như hai xưởng trưởng trong nhà xưởng, một chính một phó. Hai người phù hợp với vị trí đó, còn ai chính ai phó thì hai người tự rút thăm quyết định? Hoặc là một người làm chủ vườn nho, một người làm chủ vườn cam. Ai cũng không nhúng tay vào vườn trái cây của đối phương. Hai người cảm thấy ý này thế nào?”

Đại đội trưởng và thư ký nhìn nhau, cái này cô còn hỏi? Tuy họ ở chung với nhau rất tốt nhưng... đàn ông luôn có tâm tư riêng nên họ quyết định từng vườn trái cây thuộc về ai.

Nhưng mà ai quản cái này, liền rút thăm quyết định.

Thư ký: “Từ từ, bác sĩ Lâm. Vậy cháu làm gì?”

Lâm Dư Dư: “Cháu, tiếp tục làm bác sĩ.” Dù sao, khi chính phủ khôi phục lại việc tổ chức kỳ thi đại học, cô phải rời đi và không thể phụ trách công việc này. Mà việc hiện tại cô có thể làm trước khi rời đi là giúp cho cuộc sống của mọi người ở đây tốt hơn. Đương nhiên, không phải do cô có tính cách thánh mẫu mà là mỗi người sống ở một vùng đất trên thế giới, họ luôn có chuyện phải làm. Đối với cô, điều cô đang làm bây giờ là tìm việc gì đó để làm, cũng có thể gọi là sự nghiệp. Bên cạnh đó, người trong đại đội thôn Phạm gia đối xử rất tốt với cô, giống đại đội trưởng, thư ký, đều là những người chất phác.

Thư ký: “Vậy không được. Vườn trái cây là biện pháp do cháu nghĩ ra, cũng do cháu xử lý. Cái gì cháu cũng đều không cần, chỗ tốt chúng ta chiếm hết. Vậy không được, tôi không đồng ý.”