Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Chương 210




Bí thư họ Hà: "Bảo vệ nói cái đó là của hai người già đưa tới, họ nói cảm ơn lãnh đạo chính quyền của huyện đã quan tâm và chăm sóc người ở quê họ. Bởi vì có chính sách cử nhân viên y tế xuống làm việc nên đại đội của họ mới có bác sĩ. Mọi người bị bệnh cũng có người khám, không cần phải vội vàng giành mấy tiếng đồng hồ chạy lên trấn trên. Bác sĩ trong huyện giúp đỡ và chăm sóc họ rất tốt."

"Quả nho này là do đại đội trông và mới được thu hoạch vào ngày hôm nay. Chùm nho này chín sớm nhất, vừa đến mùa liền mang tới cho lãnh đạo chính quyền của huyện nếm thử và họ nói đây là thành ý của họ. Bảo vệ còn nói, hai ông bà già kia vừa đưa rổ quả nho xuống liền chạy." Bí thư họ Hà gọi đại đội trưởng và thư ký là ông bà già, không có ý gì mà chỉ là xưng hô thôi. Bởi vì anh ấy không biết không biết đối phương là ai, cũng chưa từng gặp mặt đối phương.

Thư ký họ Trịnh vừa nghe xong liền nhịn cười, tâm tình tốt: "Người dân đã có tâm thì chỉ cần chúng ta đối xử tốt với họ, họ liền nhờ rõ. Quả nho này ngọt không?"

Bí thư họ Hà cắt mấy quả xuống: "Tôi mang đi rửa."

Thư ký họ Trịnh: "Không cần rửa, chúng ta là người thô kệch, không cần chú ý nhiều."

Bí thư họ Hà cười, đưa quả nho cho thư ký họ Trịnh. Thư ký họ Trịnh ăn một miếng: "Còn rất ngọt."

Bí thư họ Hà: "Ngọt chính là tâm ngài."

Thư ký họ Trịnh: "Đây là tâm ý của người dân. Cậu cầm phân phát cho mọi người một ít để mọi người cũng nếm thử. Hãy để họ biết rằng người dân đặt chúng ta trong lòng họ, sự vướng mắc của người dân làm chúng ta càng phải có động lực hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình."

Bí thư họ Hà lấy một chuỗi nho thả lên trên bàn làm việc của thư ký họ Trịnh: "Vậy tôi đi phân phát đây." Cùng lúc đó, lãnh đạo tòa soạn báo nhìn quả nho này thì cũng cảm thấy hiếm lạ. Ông ấy hỏi bảo vệ: "Đây là ai đưa? Sao đưa nho cho chúng ta?" Chỉ có quả nho, không có đồ vật khác, bằng không ông ấy sẽ lo lắng có người muốn hãm hại ông ấy.

Bảo vệ cửa: "Có hai người già đưa tới, nói đại đội của họ tự mình trông. Họ còn cảm ơn việc năm kia, tòa soạn báo của chúng ta đãng tên đại đội của họ lên báo, còn nói họ không dám tin tên của đại đội lại được đăng trên báo xã.

Xã trưởng của tòa soạn báo: "Người được tòa soạn báo của chúng ta đăng lên, không phải một vạn thì cũng hơn một ngàn. Đây là lân đầu tiên tôi nhận được quà tặng của người dân."

Bảo vệ: "Người ta có tâm."

Xã trưởng của tòa soạn báo: "Còn không phải là có tâm sao. Đáng tiếc, việc này đã qua lâu rồi nên không biết đó là ai."

thôn Phạm gia

Đại đội trưởng cùng thư ký đã trở lại.

Lâm Dư Dư nhìn bọn họ tươi cười liền biết mọi chuyện không tệ."Đại đội trưởng, thế nào? Nho của chúng ta có được đẩy mạnh tiêu thụ ra bên ngoài không?"

Đại đội trưởng: "Đẩy mạnh tiêu thụ đi ra ngoài, Cung Tiêu Xã muốn 2000 cân. Hơn nữa giá không thấp, mỗi cân giá 2 xu nên 2000 cân quả nho có thể bán được với giá 400 đồng. Bác sĩ Lâm, tiếp theo là chuyện về vườn trái cây của chúng ta, có phải chúng ta nên thảo luận về chuyện đó không? Dù sao, năm nay xây dựng thêm nhiều thứ như vậy, sau này cũng không thể kêu toàn bộ người trong thôn tới làm việc. Cô nói có đúng không?”

Lâm Dư Dư: "Vậy chúng ta đi nói chuyện."

Thư ký: "Đến văn phòng của thôn ủy."

Vì thế, họ kêu kế toán đi mời mấy "Cán bộ" của thôn Phạm gia tới tham dự cuộc họp trong văn phòng của thôn ủy.

Tuy nói là mở họp nhưng mọi người đều nhìn Lâm Dư Dư. Dù sao, hai năm trở lại đây, họ đều có thói quen nghe Lâm Dư Dư nói trước vì trong mắt họ, Lâm Dư Dư có văn hóa, nhiều kiến thức và là người từ thành lớn tới. So với những người dưới thôn như họ thì cô ấy thông minh hơn nhiều nhưng thực tế là họ đã xem nhẹ, Lâm Dư Dư của trước đây không phải là như vậy.

Lâm Dư Dư: "Về vườn trái cây trong tương lai thì đại đội trưởng, thư ký và thím (kế toán), mọi người có ý tưởng gì?"

Kế toán: "Tôi không có ý tưởng về vấn đề này, tôi chưa từng nhìn thấy bộ mặt của thành phố nên ngoài tính toán sổ sách ra, tôi không hiểu mấy thứ đó. Mọi người cứ thảo luận đi." Lời này hơi khiêm khiêm tốn vì ở thời đại này, có thể tính sổ sách đã là người có bản lĩnh ghê gớm, huống hồ cô ấy là một phụ nữ. Cho nên, thật ra kế toán là người thông minh, cô không nói cái gì mà chỉ đi theo đại đội, người như vậy sẽ không dễ đắc tội với người khác.