Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Chương 205




Đại đội trưởng thành thật cười cười: "Ở trước mặt ngài, tôi nào dám nói dối a, đây là bác sĩ Lâm viết cho tôi, nhưng những điều đó đều căn cứ vào tình hình thực tế của đại đội mà viết. Nói đến cái này a, vẫn là bác sĩ Lâm thật giỏi giang, đối với đại đội chúng tôi, cô ấy luôn tận tâm tận lực, nào là trồng dược liệu, nào là kiểm tra sức khỏe, đúng rồi đúng rồi, còn có vườn trái cây, có lẽ qua hai năm nữa, mỗi người ở đại đội chúng tôi đều có thể được ăn trái cây rồi."

Đại đội trưởng nghe được chuyện này liên hỏi: "Vườn trái cây? Lão Phạm, trong báo cáo của ngươi không viết về việc này a."

Đại đội trưởng: "Chuyện này không phải còn chưa tiến hành sao, chuyện chưa làm ta cũng ngại viết a, chẳng may không thành công, vậy không phải là nói năng ba hoa chích chòe sao? Người dân chúng ta phải đi theo quốc gia, tuân theo Đảng, phải thực sự cầu thị a."

Chủ nhiệm xã suy nghĩ hồi lâu, xem ra phải chọn một đoạn thời gian, đi tham quan đại đội sản xuất thôn Phạm gia mới được, bất quá ngày này cũng phải vào sang năm "Năm nay các ngươi tuyển chọn làm "Đại đội văn minh, công xã sẽ thưởng một vị trí công nhân, các ngươi đã suy xét tốt đưa cho ai chưa? Nhưng đừng bởi vì cái vị trí này mà náo loạn ra chuyện gì."

Đại đội trưởng: "Ta có thể đổi một loại khen thưởng khác sao?"

chủ nhiệm xã: "Ngươi muốn đổi thành cái gì? Công nhân không tốt sao?"

Đại đội trưởng xoa xoa đôi mắt: "Tốt chứ, sao có thể không tốt được, trở thành công nhân là việc mà người dân chúng tôi lấy làm tự hào. Nhưng mà..." Thanh âm ông hơi nghẹn ngào,"Nếu có thể mở điện thì tốt rồi, buổi tối trời đen nhẻm, bọn nhỏ muốn làm bài tập cũng không được. Tôi chỉ muốn mở điện cho thôn, để cho bọn nhỏ có thể học tập thực tốt, tranh thủ cho bọn nhỏ của thôn Phạm gia chúng tôi, có thể học và đọc nhiều sách như bác sĩ Lâm, dùng tri thức thay đổi thôn Phạm gia, dùng tri thức đóng góp và cống hiến cho quốc gia."

chủ nhiệm xã: "Việc này phải ngẫm lại, ngươi cũng biết, thôn Phạm gia quá xa xôi, còn chưa có đường để đi vào, nếu xe của các đồng chí cục điện lực không thể chạy vào, công trình này liên không có biện pháp nào để tiến hành."

Đại đội trưởng: "Vậy nếu chúng tôi làm đường thì sao?"

chủ nhiệm xã cười ha hả: “Các ngươi làm sao làm đường đây?"

Đại đội trưởng: "Chúng tôi không cần người của cục điện lực, cũng không chiếm dụng tài nguyên của quốc gia, người trong thôn chúng tôi có rất nhiều sức lực, chúng tôi có thể tự làm đường."

chủ nhiệm xã: "Ai nha, lão Phạm, ngươi đừng khoác lác a."

Đại đội trưởng: "chủ nhiệm xã, năm nay chúng tôi sẽ làm đường, ngài có thể đưa ra một lời đảm bảo hay không, trong hai năm liên cấp phép cho thôn chúng tôi mở điện."

chủ nhiệm xã: "Được a, ngươi có chí khí này, ta liền cho ngươi một lời đảm bảo." Nếu thôn Phạm gia thật có thể làm xong đường, để cho xe của cục điện lực có thể đi vào, như vậy có thể lấy thôn Phạm gia làm tấm gương, đối với công xã bọn họ mà nói, đây cũng là một việc rất vinh quang ông cũng có thể bỏ xuống mặt mũi này để đi hỗ trợ.

Đại đội trưởng và thư ký trở lại thôn Phạm gia, thịt heo đã được phân chia xong, nhưng mọi người vẫn ngồi đấy nói chuyện phiếm. Nhìn thấy đại đội trưởng cùng thư ký đi tới, có người vẫy vẫy tay: "Đại đội trưởng."

Đại đội trưởng cũng vui mừng: "Các đồng chí, chúng ta đã mang vinh dự về." Ông cùng thư ký giơ cờ thưởng lên, trên cờ thưởng ghi: "Đại đội sản xuất văn minh

Mọi người mở to hai mắt, vây quanh hai người, nhìn chằm chằm cờ thưởng. Không quan tâm có biết chữ hay không, dù sao cứ nhìn như vậy, phảng phất có thể nhìn ra một đóa hoa. Lâm Dư Dư từ sở y tế bước ra: "Chúc mừng đại đội sản xuất thôn Phạm gia, cũng cảm ơn đại đội trưởng và thư ký đã dẫn dắt mọi người lấy về phần vinh dự này." Sau đó cô dẫn đầu vỗ tay. Người bên cạnh thấy vậy, đều bắt đầu vỗ tay.

Đại đội trưởng và thư ký liếc nhìn nhau, đại đội trưởng lại nói: "Hôm nay, ngoài chuyện này ra, còn có hai việc vui muốn nói cho mọi người nghe."

"Đại đội trưởng, chuyện vui gì a?"

"Đại đội trưởng, ngài cũng đừng úp úp mở mở."

"Đúng vậy đại đội trưởng, ngươi liền nói cho chúng ta biết đi."

Đại đội trưởng: "Tôi và thư ký đi ăn cơm trưa trước đã, chờ đến khoảng hai giờ chiều, mọi người nhớ tới đây tập hợp a."

Thôn dân: "..."