Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Chương 187




May mà nhờ đại đội trưởng nói chuyện của cô cho Ôn Hiền biết, còn không thì sao Ôn Sùng sẽ “Đưa than ngày tuyết”? Cô khác với người ở thời đại này, mọi người có lẽ sẽ đề phòng nhóm học giả được cử xuống. Họ không muốn tới gần bọn họ nhưng Lâm Dư Dư là người kính trọng học giả. Đặc biệt là trong niên đại này, việc học tập không dễ dàng nên học giả thời đại này càng làm người ta kính nể.

Lâm Dư Dư trở về thôn Phạm gia, bắt đầu viết bản thảo. Cô hy vọng thôn Phạm gia có thể mở điện, tuy Ôn Sùng nói anh ta sẽ hỗ trợ nhưng cô cũng không thể cái gì cũng giao Ôn Sùng đi làm, không thể ỷ vào việc Ôn Sùng để ý Tiểu Ôn Lễ mà “bóc lột” người ta.

Lâm Dư Dư viết hai bản thảo, một cái nói lời cảm ơn với chính phủ, vê việc chính phủ bồi dưỡng nhân viên y tế. Chuyện bắt đầu từ giun đũa phát triển trong bụng trẻ em bùng phát, do đó nhắc nhở mọi người chú ý vệ sinh.

Còn bản thảo còn lại là vê một mẫu đất, từ chuyện một mẫu đất này dẫn tới việc thành viên trong cộng đồng đại đội phát triển, đoán kết với nhau. Việc đó đáng được tuyên dương trong thôn Phạm gia.

Đầu tháng 12

Thời tiết càng ngày càng lạnh, ở đây lại không có máy sưởi, thời đại này lại không có chăn dày nên Lâm Dư Dư hơi chịu không nổi.

Cô nghĩ tới giường đất của phương Bắc, vì thế đi tìm đại đội trưởng.

Đại đội trưởng: “Giường đất?”

Lâm Dư Dư: “Đúng vậy, tôi muốn xây một giường đất. Thật ra không chỉ có tôi, nếu mỗi hộ gia đình trong đại đội chúng ta đều có giường đất thì mọi người sẽ không cảm thấy lạnh trong mùa đông này. Người già và đứa nhỏ có sức chống đỡ kém cũng càng cảm thấy tốt hơn.” Đại đội trưởng nghĩ: “Nói tới cái giường đất này, bên này chúng tôi không biết xây thế nào?”

Lâm Dư Dư: “Trong đại đội của chúng ta không có người tới từ phương Bắc sao? Nếu đại đội chúng ta không có thì chắc là đại đội khác có nhỉ?”

Đại đội trưởng: “Nói đến cái này... Thật ra trong thanh niên tri thức của các cô có một người tới từ phương Bắc.”

Lâm Dư Dư: “Ai?”

Đại đội trưởng: “Diêu Bằng.”

Diêu Bằng là nam thanh niên trí thức trong thôn, anh ta là tới từ phương Bắc.

Lâm Dư Dư: “Vậy đi tìm Diêu Bằng.”

Đại đội trưởng: “Kêu Diêu Bằng tới một chuyến là được, cô ngồi trong văn phòng đợi đi. Tôi đi gọi anh ta tới.”

Lâm Dư Dư: “A, được.”

Đại đội trưởng đi xuống ruộng gọi Diêu Bằng tới. Diêu Bằng là cái người cao gầy, cũng thuộc nhóm thanh niên trí thức đầu tiên. Bây giờ, đang ở độ tuổi ngoài 20 nhưng do ăn uống không tốt nên nhìn sắc mặt hơi vàng.

Vào văn phòng, Lâm Dư Dư rót một ly nước sôi cho anh: “Đồng chí Diêu Bằng, mời uống trà.”

Diêu Bằng: “Cảm ơn. Đại đội trưởng, ngài tìm tôi có chuyện gì sao?”

Đại đội trưởng: “Diêu Băng, cậu là người phương Bắc? Cậu có từng ngủ trên giường đất chưa?”

Diêu Bằng: “Có ngủ qua, nhà tôi có giường đất. Vào mùa đông, giường đất đặc biệt ấm áp nên ngủ ở trên giường đất chỉ cần thêm một cái chăn mỏng là được rồi.” Anh hơi hoài niệm khi nhắc tới việc đó, bởi vì phương nam mùa đông ẩm ướt nên thời tiết vô cùng lạnh. Lúc này mới đặc biệt nhớ tới chiếc giường đất của mùa đông.

Lâm Dư Dư vừa nghe: “Vậy anh biết giường đất tạo thế nào không?”

Diêu Bằng: “Cái này tôi thật sự không biết.”

Lâm Dư Dư: “Cha anh biết không? Hoặc là nói anh có thể nhờ cha anh đi hỏi những người trong địa phương đó có người nào biết làm không?”

Diêu Bằng: “Cái này...” Cái này hơi phiền toái nhưng anh biết mình không thể từ chối.

Lâm Dư Dư nói: “Chúng tôi tính xây giường đất trong thôn. Nếu thành công thì mùa đông này, mọi người sẽ không sợ lạnh. Đương nhiên, nếu anh nói ra biện pháp làm giường đất thì anh cũng đạt được nhiều chỗ tốt. Ít nhất, có lợi cho sự phát triển của thôn, trở thành công thần lớn trong thôn. Tuy trước mắt, chúng tôi chưa xét tới việc nên khen thưởng cái gì nhưng việc khen thưởng nhất định phải có.”

Đại đội trưởng vừa nghe: “Đúng đúng đúng, Lâm Dư Dư nói có đúng. Nhất định phải có khen thưởng, cậu thấy sao?”

Diêu Bằng: “Vậy chờ tôi nghỉ cuối tuần, tôi sẽ gọi điện về hỏi cha tôi.”

Lâm Dư Dư: “Không cần chờ cuối tuần. Hôm nay anh liền đi hỏi đi, điểm công xin nghỉ hôm nay sẽ không bị trừ, mà tính như điểm công ngày thường. Đại đội trưởng, không thành vấn đề chứ?”

Đại đội trưởng: “Được.”