Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Chương 184




Bọn nhỏ tan học khá sớm, đặc biệt là học sinh mầm non như Tiểu Ôn Lễ, nếu không có ai ở nhà, có thể để trong trường tự học, học sinh mầm non có một phòng học riêng chỉ để bọn nhỏ vui chơi, mà các lớp khác, lớp một, hai, có 5 lớp, có 1 lớp 3, lớp 4,5 một lớp, tổng cộng có hai giáo viên, thêm một bảo vệ.

Tiểu Ôn Lễ vừa tan học liền chạy đến trạm y tế, trường học rất gần trạm y tế, chỉ là một trước một sau, đều là ở tòa nhà địa chủ, chỉ là ngăn cách trước sau.

Tiểu Ôn Lễ chạy đến trạm y tế, thấy Lâm Dư Dư đã về: "Cô... cô..."

Lâm Dư Dư: "Tan học rồi sao? Đi chậm thôi, đừng chạy, cẩn thận ngã."

Tiểu Ôn Lễ: "Vâng, tan học rồi. Cô, cô nấu cái gì đấy?"

Lâm Dư Dư: "Cô nấu thuốc, chờ lát nữa nấu xong con tới uống một chén."

Tiểu Ôn Lễ luôn nghe lời: "Vâng a, thuốc này để làm gì ạ? Con không bị bệnh."

Lâm Dư Dư: "Là để diệt giun, uống thuốc xong, giun trong bụng sẽ chết, bụng sẽ không có giun, sạch sẽ, thân thể con cũng khỏe mạnh, cũng sẽ thông minh."

Tiểu Ôn Lễ xoa bụng mình, có chút sợ hãi, trong bụng thằng bé có sâu sao?

Thật ra Lâm Dư Dư không nhìn thấy động tác của thằng bé, tiếp tục nói: "Mau đi học, em về trường học nói với giáo viên là sau khi tan học, mời giáo viên mang theo học sinh tới chỗ này uống thuốc xổ." Dược tính ôn hòa, không có hại với cơ thể nên Lâm Dư Dư rất yên tâm. Sau khi cô kê xong phương thuốc mấy vấn đề chuyên môn hỏi bác sĩ họ Lữ trong tiệm thuốc Trung.

Tiểu Ôn Lễ: "Ai."

Tiểu Ôn Lễ trở lại trường học liền đi tìm Trần Hà, trong hai giáo viên thì hắn tương đối quen biết Trần Hà vì Trân Hà có quan hệ không tệ với Lâm Dư Dư quan hệ không tồi. "Cô Trần." Tiểu Ôn Lễ đứng trước cửa văn phòng của giáo viên, hơi lo lắng nhìn xung quanh bên trong.

Trần Hà: "A, Ôn Lễ, có chuyện gì sao. Đi vào nói chuyện?"

Có mấy bạn học nhỏ thấy Tiểu Ôn Lễ bước vào văn phòng, đều tò mò đứng ngoài cửa văn phòng nhìn vào.

Tiểu Ôn Lễ khẩn trương nắm tay nhỏ của mình chỉ: "Cô Trần, cô của em đã trở về. Cô nói... cô nói sau khi tan học thì mời thây dẫn mọi người tới trạm y tế uống thuốc, là thuốc xổ giun đũa."

Trần Hà vừa nghe liên hiểu sao lại vậy, dù sao lúc cô còn nhỏ cũng từng ăn thuốc tẩy giun đũa: "Được, cô biết rồi. Cảm ơn Ôn Lễ đã cố ý tới nói cho cô nghe."

Tiểu Ôn Lễ được cô Trần khen thì đỏ mặt. Chờ Ôn Lễ vừa bước ra, các bạn nhỏ xông tới: "Ôn Lễ, cậu tìm cô Trần làm gì vậy?"

"Ôn Lễ, cậu nói gì với cô Trần vậy?"

Không thể không nói, từ khi đại đội tự mình xây trường học thì bạn nhỏ cũng không có chạy loạn khắp nơi. Trước kia, có vài đứa nhỏ muốn đi học trong đại đội nhưng vì ngại đường xa nên không muốn. Thậm chí một số người lớn còn không yên tâm để bạn nhỏ đi xa, đi tới chỗ khác học tập. Cho nên, họ tính toán để đứa nhỏ lớn thêm vài tuổi rồi đi nên đứa nhỏ bảy tám tuổi còn nhảy nhót trong thôn.

Mà hiện tại, đại đội có trường học nên bạn nhỏ đều chơi trong trường và không chạy loạn. Dù sao trẻ con đều ở chỗ này, mấy đứa nhỏ muốn ra ngoài chơi sẽ nghĩ ở lại chỗ này chơi vì có nhiều người ở đây.

Chờ tới lúc tan học, Trân Hà và một thầy giáo tên Trương Cao An mang học sinh lại đây. Họ nhìn thấy nổi sắt trước cửa lớn trạm y tế, bọn học sinh tò mò nhìn.

Trân Hà: "Dư Dư”"

Lâm Dư Dư: "Chị Trần tới rồi."

Trần Hà: "A, dẫn mấy đứa nhỏ nhỏ tới uống thuốc xổ giun nhưng trước khi uống, chị muốn hỏi một chút là thuốc này có lấy tiên không? Em cũng biết, có một số người lớn tương đối cẩn thận."

Lâm Dư Dư: "Em biết, thuốc này tiện hơn thuốc Tây. Mỗi đứa nhỏ uống hai chén nhỏ, hôm nay một chén, ngày mai một chén. Họ chỉ cần trả tổng cộng hai công điểm thì họ không cân phải trả thêm tiền." Bên này, cô có đại đội cung cấp 200 làm quỹ hoạt động tài chính. Mỗi gia đình khấu trả hai công điểm thì tới cuối năm, số tiên này đại đội sẽ đưa cho cô. Gia đình keo kiệt thế nào cũng không thể keo kiệt tới vậy, huống chỉ là người lớn chỉ tiền vì con nhỏ.