Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Chương 180




Mấy bạn nhỏ: “Oa, Tiểu Ôn Lễ, cậu thật thông minh.”

“ Tiểu Thu, ăn cơm.”

Bạn nhỏ: “Vâng.”

Người phụ nữ đi vào cửa trạm y tế: “Bác sĩ Lâm, cô kết thúc thực tập rồi? Chuẩn bị về đại đội sao?”

Lâm Dư Dư: “Đúng vậy, trạm y tế của đại đội chúng ta hôm sau nữa bắt đầu chính thức mở cửa.”. Hôm sau nữa vừa vặn là thứ hai, ngày mai là chủ nhật Lâm Dư Dư muốn nghỉ ngơi một chút, sau đó đi lên núi.

Người phụ nữ: “Vậy thật sự quá tốt rồi, vê sau đại đội của chúng ta cũng có bác sĩ"

Lâm Dư Dư cười cười.

Người phụ nữ bế con cảu mình lên: “Bác sĩ Lâm, chúng tôi đi ăn cơm.”

Lâm Dư Dư: “A, được.”

Người phụ nữ rời đi chưa được bao lâu, đại đội trưởng đi đến: “Thế nào rồi, cần giúp đỡ gì không?”

Lâm Dư Dư: “Đại đội trưởng tới à, không cần, chúng tôi dọn xong rồi.”

Đại đội trưởng Lâm nhìn trạm y tế, tuy rằng đơn giản, không thể so với trạm y tế ở trấn trên, nhưng đại đội trưởng vẫn rất vui, ông hài lòng gật đầu: “Đại đội chúng ta có trường tiểu học, có trạm y tế, đúng là càng ngày càng tốt.”. Thật tốt khi ông có thể nhìn thấy khung cảnh này. Ông có thể không thể so với đại đội trưởng sau này, nhưng so với đại đội trưởng tiền nhiễm, có thể làm ra thay đổi thế này, ông đã cảm thấy mình đã làm đại đội trưởng rất thành công.

Lâm Dư Dư: “Nhưng còn kém một thứ.” Đại đội trưởng: “Thứ gì?”

Chương Long nghe bọn họ nói chuyện, cảm thấy người chị này cũng thật táo bạo, dám nói với đại đội trưởng như vậy, bọn họ cũng không có gan nói với đại đội trưởng như vậy.

Lâm Dư Dư: “Có điện, nếu đại đội có điện thì tốt rồi.”

Chương Long: “Nơi này của chúng ta quá nhỏ, nếu mở điện, mà công trình điện lực lại là một công trình lớn, cho nên sẽ không kéo điện được đến đây.”

Lâm Dư Dư: “Công xã không phải muốn bình chọn đại đội văn minh sao? Nếu chúng ta được bình chọn, có thể báo lên.”

Đại đội trưởng: “Như vậy có được không?”

Lâm Dư Dư: “Tôi nghĩ là được, chỉ cần chúng ta dám đưa ý kiên này lên lãnh đạo, khiến lãnh đạo cảm thấy là chúng ta cần, loại chuyện này vốn dĩ cần quan hệ giữa người dân và lãnh đạo. Nhưng không chỉ đưa ý kiến lên công xã, nếu có thể, chúng ta nên đưa ý kiến lên huyện. Tôi cảm thấy lãnh đạo trong huyện kia mới là người thực sự quan tâm đến nhân dân và suy nghĩ của nhân dân.”

Nếu không, lúc ở cửa báo xã nghe được những lời cô nói, sẽ tuyển nhân viên y tế thực tập cho công xã. Tuy cô không biết vị lãnh đạo kia có chức vụ gì, nhưng cô biết, đó là một người lãnh đạo làm việc vì dân.

Lâm Dư Dư: “Nhưng chuyện này cứ để đó đã, chuyện quan trọng bây giờ là, đại đội chúng ta đến công xã và sở xin cấp cờ hiệu.”

Đại đội trưởng: “Cấp cờ hiệu sao?”

Lâm Dư Dư biết, ở niên đại này không thực tế như sau này, nhưng, cho dù lãnh đạo thế nào, dù là chân chính phục vụ vì dân, lúc muốn nghe tiếng lòng của người dân, cũng phải là lời hay. Chủ nhiệm xã, lãnh đạo trong huyện, bọn họ tuyển chọn nhân viên y tế cho đại đội là thật, đúng là làm chuyện tốt cho đại đội, giúp đỡ đại đội rất nhiều, cho nên nếu đại đội bọn họ xin công xã và huyện cấp cờ hiệu, những lãnh đạo đó sẽ rất vui mừng, không có chuyện nào khiến bọn họ vui mừng hơn chuyện này.

Lâm Dư Dư: “Cấp cờ hiệu, để bọn họ biết chúng ta biết ơn bọn họ, người dân của chúng ta vẫn luôn ghi tạc ơn giúp đỡ của bọn họ trong lòng.”

Đại đội trưởng cũng không phải người ngốc, lập tức hiểu rõ ý của Lâm Dư Dư, tuy rằng trước kia ông sẽ không làm mấy chuyện thế này, nhưng cũng không có nghĩa ông sẽ không làm. “Tôi đi chuẩn bị.”

Lâm Dư Dư: “Bây giờ không cần, chúng ta cần chờ cơ hội, bây giờ tôi đã kết thúc thực tập, gửi cờ hiệu cũng có chút muộn, vậy chúng ta cứ tìm cơ hội, có cơ hội thích họp chúng ta sẽ đưa.”

Đại đội trưởng:”Vậy được, đến lúc có cơ hội, cô đến nói với tôi.”

Buổi tối mùa hè, người dân trong thôn rất thích nói chuyện, ngồi dưới gốc cây đại thị, ngồi ở sân thể dục, hôm nay sau khi ăn cơm chiều, mọi người đều ngồi ở bên ngoài trạm y tế nói chuyện.