Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Chương 177




Đàm Thanh nghĩ vậy liền cảm thấy bản thân thật ủy khuất. Cô ta vừa chạy vừa khóc, cảm giác mọi người đều phản bội cô ta.

Về đến nhà, nhìn thấy chiếc sân cũ nát, cô ta chạy tới căn phòng tốt nhất, sau đó ném thảm trải giường xuống đất, hung hăng dẫm xuống. Dẫm vài cái, Đàm Thanh liền úp mặt vào giường khóc. Đàm Thanh khóc một lúc lâu, Phạm Cường mới trở về. Phạm Cường đi vào phòng, nhặt thảm trên đất lên, sau đó vỗ vỗ rồi đặt lên giường: “Đừng khóc."

Đàm Thanh: "Tại sao tôi không thể khóc? Tôi chính là muốn khóc. Dựa vào cái gì chứ? Rốt cuộc là dựa vào cái gì? Tôi trẻ hơn Trần Hà, xinh đẹp hơn Trần Hà, dựa vào cái gì cô ta có thể gả cho công nhân, cô ta có thể làm giáo viên tiểu học, cô ta có quan hệ tốt với Lâm Dư Dư, nhưng tôi thì sao?Tôi chỉ có thể gả cho người nhà quê như anh, dựa vào cái gì?"

Phạm Cường nghe thấy miêu tả về mình của cô ta, ngực như bị dâm mấy dao. Anh ta nắm chặt tay, cố gắng nhẫn nhịn.

Đàm Thanh thấy Phạm Cường không phản ứng, cô ta đứng lên, hung hăng đánh vào ngực Phạm Cường mấy cái: "Anh nói chuyện đi, anh nói chuyện cho tôi, anh có thể có tiên đồ chút không? Có thể cho tôi sống tốt hơn được không? Tại sao anh không thể làm công nhân giống như Phạm Quốc Đồng? Vì cái gì?"

Đàm thanh: "Anh cái đồ nhà quê, anh là kẻ bất lực, anh là cái đồ không có tiền đồ..."

Thấy cô ta mắng càng ngày càng khó nghe, sức lực đánh vào ngực anh ta càng ngày càng lớn, Phạm Cường liền bắt lấy tay cô ta: "Cho nên, cô liên cố ý câu dẫn Phạm Quốc Đồng, không màng đến tình cảm mấy năm của chúng ta, có phải không? Nếu không phải thím Tiền cảm trở cô, cô liền phải gả cho Phạm Quốc Đồng, phải không? Cô đây là muốn đội nón xanh cho tôi." Đàm Thanh: "Anh đều biết sao? Ai nói cho anh?”

Phạm Cường: "Không ai nói cho tôi, chính mắt tôi nhìn thấy, chính tai nghe được." Ngày đó, anh ta đi theo Đàm Thanh đến nhà họ Lý, nghe thấy đoạn nói chuyện của Lâm Dư Dư và Đàm Thanh, nhưng anh ta cũng không muốn nói ra. Vì vậy, anh ta quyết định không chờ nữa, nếu tiếp tục chờ, Đàm Thanh sẽ coi trọng người khác. Vì thế, anh ta dựa vào ngày đó giúp Đàm Thanh làm việc vào buổi tối, lại cố ý gọi nhóm thanh niên trí thức tới, để bọn họ phát hiện chuyện của mình với Đàm Thanh, để bản thân anh ta có danh phận.

Đúng vậy, ngày đó dù sao cũng chỉ là một vỡ kịch, đều là anh ta thiết kế, trước khi nhóm thanh niên trí thức đến, liền ôm lấy Đàm Thanh, không cho cô ta cự tuyệt, không cho cô ta giấy giụa. Đồ vật mà mình muốn, phải tự mình tranh thủ. Quả nhiên, anh ta đã thành công, định ra thân phận của anh ta với Đàm Thanh, bọn họ kết hôn.

Đàm Thanh: "Tất cả đều là chính tai anh nghe? Đều tận mắt nhìn thấy? Nếu đã như vậy tôi cũng không giấu giếm nữa. Đúng vậy, tôi chính là muốn làm vợ của công nhân, cho nên cố ý thông đồng với Phạm Quốc Đồng, tôi muốn gả cho anh ta, tôi cố gắng vì bản thân, tranh thủ vì bản thân, chẳng lẽ là sai sao? Tôi không sai. Người sai chính là anh, là anh không tốt, sai ở chỗ anh không phải là công nhân, nếu như anh là công nhân, nếu như anh không phải đồ nhà quê, tôi sẽ phải làm như vậy sao? Hả?"

Phạm Cường: "Tôi là đồ nhà quê, tôi không có tiền đồ, nhưng tôi đã đối xử tệ bạc với cô sao? Tôi không khiến cô làm việc, tôi làm việc nuôi cô, tôi cũng không cần làm việc nhà, quần áo cô thay ra là em gái tôi giặt, mấy bữa cơm ở nhà đều là em gái tôi làm, tôi cái gì cũng không để cô làm, cả ngày cô chỉ việc ăn với ngủ, thì cô còn bất mãn cái gì? Cô gả cho người khác, cho dù là công nhân, không lẽ cũng không cần làm việc, cũng không phải làm việc nhà sao?”

Đàm Thanh không nói gì.

Tiệc mừng cưới ở nhà Phạm Quốc Đồng vẫn tiếp tục, mấy người Lâm Dư Dư cũng ngồi trên bàn. Sau khi ăn cơm trưa xong, mọi người đều rời đi. Trân Kiều trở về ký túc xá thanh niên trí thức, Lâm Dư Dư và Lâm Yến cũng trở về nhà mình. Lâm Dư Dư nắm tay Tiểu Ôn Lễ, Lý Thu Hồng ở lại nhà Phạm Quốc Đồng hỗ trợ, tiệc cưới tan, nhưng vẫn cần mọi người hỗ trợ dọn dẹp.

Lâm Yến và Lâm Dư Dư có chung một đoạn đường về nhà, hai ngươi sóng vai đi cùng nhau. Lâm Yến thường quay đầu nhìn Lâm Dư Dư, nhìn người bạn tốt ngày xưa, vẫn là khuôn mặt ấy, nhưng lại cảm thấy thật xa cách: "Dư Dư, cậu nghĩ chúng ta còn có thể trở về thành phố không?”