Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Chương 169




Lúc này thấy được hình ảnh ôn hòa hiếm có của anh, nữ đồng chí cũng không nhịn được hỏi: "Trợ lý Ôn, nhìn anh vui như vậy, bưu kiện là do đối tượng của anh gửi tới sao?" Cô ta hỏi câu này cũng rất có ý tứ, thật ta, cô ta cũng không biết là bưu kiện có phải là do đối tượng của Ôn Sùng gửi tới hay không, cô ta biết Ôn Sùng không có đối tượng, cho nên cô ta hỏi như vậy, cũng là vì muốn chắc chắn.

Ôn Sùng nhướng mày: "Trông tôi rất vui sao?"

Nữ đồng chí không nghĩ tới anh sẽ hỏi như vậy, nhưng chính là cô ta tự hỏi, đương nhiên cũng không thể nói không nói: "Lần đầu tiên tôi thấy anh cười như vậy, chẳng lẽ không vui sao?"

Ôn Sùng nghe xong, lại cười cười, nhưng khác với cảm xúc không tự chủ vừa rồi, lần này là tươi cười lễ phép đáp lại, thậm chí trong mắt anh cũng không có ý cười.

Ôn Sùng cũng không trả lời câu hỏi của cô ta, vào văn phòng tiếp tục làm việc. Nữ đồng chí thấy thế, chỉ có thể từ bỏ. Thời gian tan làm giữa trưa, Ôn Sùng mới mở bưu kiện.

"Trợ lý Ôn, đi ăn cơm." Nữ đồng sự thấy Ôn Sùng còn chưa đi, liền vào văn phòng gọi anh, thấy Ôn Sùng đang mở bưu kiện, liền tò mò nhìn mấy lần.

Ôn Sùng: "Không vội, cô đi trước đi, không cần chờ tôi.". Nói xong, anh mở bưu kiện, bưu kiện lần này cũng giống lần trước, vẫn có đồ khô và mấy con vật hoang hong gió, lần này còn có thêm cá khô và hoa quả khô. Ôn Sùng lắc đầu, không nghĩ tới mỗi lần bác sĩ Lâm đều gửi cho anh nhiều đồ ngon như vậy, thật khiến người khác bất ngờ.

Cá khô có bốn con, mỗi con sau khi phơi khô vẫn nặng ba, bốn cân, cũng rất lớn, màu của thịt cá đều có thể nhìn được. Tuy là mùa hè, nhưng bởi vì cá khô mặn, cho nên sẽ không vì oi bức mà bị hỏng. Ngoài cá khô, còn có loại quả khô Ôn Sùng chưa từng thấy. Anh cầm một miếng cho vào miệng, dù là người không quá thích đồ ngọt như Ôn Sùng cũng có thể ăn được.

Cuối cùng còn có một bọc nhỏ, cũng không biết là cái gì, Ôn Sùng vừa mở ra, liền bất ngờ khi thấy, vậy mà lại là nhân sâm.

Cuối cùng Ôn Sùng đọc thư.

"Xin chào Ôn tiên sinh:

Đèn pin của anh gửi tôi đã nhận được, một lân nữa cảm ơn anh! Cá là tôi tự câu, quả là lấy từ trên núi, cho nên không đáng tiền, Ôn tiên sinh cứ yên tâm nhận lấy.

Còn có một việc tôi muốn làm phiền Ôn tiên sinh, bạn tôi là thanh niên trí thức muốn kết hôn, cho nên tôi muốn tặng cô ấy một bộ gối màu đỏ, chỗ chúng tôi không mua được, Ôn tiên sinh ở thủ đô, chắc là có thể mua được đi? Vậy làm phiền Ôn tiên sinh.

Còn có nhân sâm 50 năm, đưa Ôn tiên sinh, cứ coi như là tiền quạt điện, đèn pin, cùng bộ gối đầu, bởi vì không tiện chuyển tiền, nên Ôn tiên sinh không cần từ chối, bởi vì lần sau tôi vẫn còn phải làm phiền Ôn tiên sinh.

Cuối cùng, cháu trai tôi gần đây mưới học được mấy chữ, cũng biết viết tên của mình, tôi đem giấy luyện chữ mà thằng bé đã biết gửi cho anh.

Bác sĩ Lâm.”

Trong thư không nói đến tên ai, để phòng ngừa thư bị trộm, có thể thấy được sự cẩn thận của người gửi.

Ôn Sùng đọc thư xong, lại nhìn tờ giấy có chữ của Ôn Lễ viết được đặt ở dưới cùng. Bởi vì còn nhỏ, tay của thằng bé không lớn, cho nên viết chữ vẫn có chút nguệch ngoạc, nhưng Ôn Sùng vẫn rất vui. Cháu trai năm nay mới năm tuổi, biết viết từ một đến năm mươi, còn biết viết văn, dù viết văn cũng chỉ mười chữ, còn tên của Ôn Lễ cũng không viết ở đó.

Ôn Sùng nhìn chữ của cháu trai, nhìn mấy lần, anh mới vô vùng cẩn thận cất đi. Nhưng đối với thư, anh lắc đầu, có vẻ như bác sĩ Lâm đã xem anh giống như người bán hàng ở Cung Tiêu Xã, thứ gì đều có thể mua được, Ôn Sùng ôm bưu kiện, quyết định trước tiên mang bưu kiện về nhà, giữa trưa thì đi bách hóa của công ty xem một chút. Xoay người, thấy nữ đồng sự vẫn ở đó, Ôn Sùng nói: "Mời cô ra ngoài, tôi muốn đóng cửa."

Nữ đồng nghiệp vội vàng đi ra ngoài: "Trợ lý Ôn, anh muốn đi ăn cơm sao?"

Ôn Sùng: "Tôi có việc, sẽ không đi ăn."