Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Chương 147




Cho nên cô cảm thấy, Tiền Cúc Phân khẳng định sẽ đồng ý cho bọn họ ở bên nhau. Đàm Thanh có tự tin tuyệt đối, bộ dạng của cô không tồi, lại có bằng cấp bậc cao trung, có thể gả cho một tên chân đất, thì tên chân đất này còn thế bắt bẻ gì nữa chứ?

Phạm Quốc Đống: "Đàm Thanh, Thanh Thanh, vợ à, chúng ta đều phải kết hôn, vậy em... Cho anh hôn một chút đi." Phạm Quốc Đống làm hai mươi mấy năm lưu manh, nhưng chưa từng chạm qua nữ đồng chí, nữ đồng chí ngoài thôn thì anh ta nhát gan nên không dám xăằng bậy. Mà nữ đồng chí trong thôn thì chướng mắt anh ta hơn nữa đều là người cùng thôn, càng sẽ không dám xăng bậy. Thật vất vả được thanh niên trí thức coi trọng, Phạm Quốc Đống cảm thấy bản thân thật là lợi hại.

Bất quá, trong khoảng thời gian này cùng Đàm Thanh ở bên nhau, anh ta cũng chỉ dám sờ sờ tay của Đàm Thanh. Nhưng chỉ như vậy thôi Phạm Quốc Đống cũng thực thỏa mãn, nếu ban đầu Đàm Thanh có hành vi quá thân mật, nói không chừng anh ta sẽ bị dọa đến bỏ chạy đâu.

Đàm Thanh chịu đựng hôn lên mặt của Phạm Quốc Đống một cái, sau đó liền chạy mất.

Phạm Quốc Đống vuốt vuốt chỗ vừa được hôn, cười như tên ngốc.

Chờ sau khi bọn họ đi rồi, Lâm Dư Dư mới từ châm chậm đi ra, cô hồi tưởng lời nói của Đàm Thanh. Không thể không nói, Đàm Thanh rất thông minh. Nếu cô ta lấy thân phận là thanh niên trí thức đi nhận lời mời làm giáo viên, vậy thì chưa chắc sẽ thành công. Rốt cuộc thanh niên trí thức có chị cả Trần Hà, nhân duyên của cô ấy rất tốt. Còn có nữ chủ Lâm Yến, mà Lâm Yến có khả năng cao sẽ thành công. Nhưng nếu cô ta trở thành vợ của Phạm Quốc Đống, vậy thì không giống nhau.

Cán bộ của đại đội đương nhiên sẽ càng thiên vị người trong thôn, cho dù là con dâu cũng không có việc gì, dù sao cũng được xem như là người của đại đội. Lại nói nữa, Phạm Quốc Đống trở thành công nhân, mọi người vẫn thực nguyện ý nể mặt nể mũi nhà Phạm Quốc Đống, huống chỉ trong thôn cũng không có ai có thể tranh giành với Đàm Thanh.

Trong khoảng thời gian ngắn, Lâm Dư Dư có chút do dự, rốt cuộc đây là việc của Đàm Thanh và Phạm Quốc Đống, không liên quan gì đến cô cả. Cho nên rất nhanh, Lâm Dư Dư liền quyết định mặc kệ chuyện này, ở mạt thế, cô đã sớm hình thành thói quen không để ý đến những việc không liên quan mình. Bất quá, nếu để cho Đàm Thanh làm giáo viên, tam quan và phẩm hạnh của cô ta sẽ ảnh hưởng đến học sinh, Tiểu Ôn Lễ cũng phải đi học, cô cũng không muốn Đàm Thanh làm cô giáo của Tiểu Ôn Lễ, sau đó ỷ vào cái danh cô giáo mà khoa tay múa chân.

Nếu Tiểu Ôn Lễ không đi học, cô tất nhiên sẽ không can thiệp vào chuyện này, nhưng việc này đã có liên quan đến Tiểu Ôn Lễ, và cho dù nó là việc nhỏ bé không đáng kể, thì ở trong mắt cô, nó cũng sẽ trở thành chuyện lớn. Vì thế, Lâm Dư Dư lại thay đổi ý định rồi.

Sau khi đã suy nghĩ kỹ càng, Lâm Dư Dư quyết định trở về thương lượng với đại đội trưởng. Khi đi ngang qua một dòng suối, Lâm Dư Dư nhìn đến có mấy con cá đang bơi qua bơi lại.

Tháng 4 là thời kỳ cá sinh sôi nẩy nở, và khi tới tháng 5, tuy có nhiều cá, nhưng lại rất nhỏ, hiện tại đã là giữa tháng sáu, chính là lúc cá vô cùng màu mỹ, tới rồi giữa bảy tháng, thời tiết dần nóng lên, cá lại bắt đầu di chuyển về hướng Nam.

Trước kia, Lâm Dư Dư muốn ăn món sơn dã, hiện tại nhìn thấy có cá, cô cảm thấy bản thân quá chấp nhất với món ăn sơn dã, có đôi khi tư tưởng vẫn còn dừng ở thời mạt thế, các loại tài nguyên ở mạt thế đều bị ô nhiễm, cũng không còn cá nữa, nhưng thời đại này lại bất đồng a, vừa hoà bình vừa không bị ô nhiễm, không khí càng tươi mới, tài nguyên vô cùng phong phú, cho nên, vì cái gì cô chỉ muốn ăn món sơn dã? Chẳng lẽ cá tôm không thể ăn sao?

Phảng phất như đã được thông suốt, giờ phút này hai mắt của Lâm Dư Dư nhìn chằm chằm cá, lại nói, thịt cá còn ăn ngon hơn món sơn dã đấy.