Chương Nham nói: "Chị Dư Dư ở nông thôn gửi tới đó, chị Dư Dư của mấy đứa giờ giỏi lắm đó, là nhân viên y tế của đội sản xuất rồi, đang đi theo bác sĩ thực tập."
Long phượng thai biết Lâm Dư Dư xuống nông thôn, cụ thể không rõ ràng lắm, bọn họ nghe danh Lâm Dư Dư đã lâu nhưng chưa bao giờ gặp mặt. Lại nói, đều sống chung một thành phố mà cũng chưa gặp đến một lần. Lúc Lưu Á Cầm thăm con gái bọn họ đều không có mặt, bọn họ cũng sẽ không có ý muốn đi gặp Lâm Dư Dư, vậy nên tuy biết nhau mười mấy năm mà chưa từng gặp người thật.
Chương Long: "Thế thì chị ấy siêu quá rồi."
Lưu Á Cầm nghe xong, trong lòng càng thêm vui.
Nhìn long phượng thai, Chương Nham tâm trạng đang tốt lại trùng xuống: "Ăn xong cha có chuyện muốn nói với hai đứa."
Chương Long vừa nghe xong liền hỏi lại:" Là chuyện xuống nông thôn sao?"
Chương Nham ngạc nhiên nói:" Các con biết hết rồi à?"
Chương Phương:" Là do trường học thông báo ạ, nói chúng con đã mười sáu tuổi rồi đã đủ tuổi xuống nông thôn, anh cả cũng đã kết hôn rồi nên trong hai người một là con hai là A Long sẽ phải có một người xuống nông thôn đúng không?"
Lưu Á Cầm cũng kinh ngạc nói:" Các con cũng phải xuống nông thôn?" Vừa nói bà vừa bưng thức ăn ra.
Chương Nham:" Nếu đã biết hết rồi vậy thì vừa ăn vừa nói đi." Ông quan sát tụi nhỏ thấy tâm trạng vẫn còn khá ổn, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm chỉ sợ tụi nhỏ nháo chuyện nhưng chuyện này cũng do ông giải quyết không tốt, dù sao lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt," Hôm nay trong xưởng cũng bàn vê chuyện này, muốn con của công nhân hưởng ứng chính sách ra xuống nông thôn khi đủ 16 tuổi, hiện tại chỉ mới là đề xuất thôi nếu như chúng ta không quan tâm thì tiếp theo có thể mang tính cưỡng chế, nếu như không làm theo thì có khả năng sẽ bị đuổi việc."
Lưu Á Cầm:" Như vậy phải làm sao bây giờ?"
Chương Nham:" Nếu như bây giờ tự giác báo danh xuống nông thôn thì có một chuyện tốt là chỗ đi có thể tự chọn, còn nếu chờ lệnh cưỡng chế thì sẽ do tổ chức sắp xếp. Tôi cũng lo lắng không biết làm sao, nhưng giờ thấy thư của Dư Dư gửi tới thì tôi nghĩ hiện giờ Dư Dư sống cũng không tệ, con bé là nhân viên y tế ở trong đại đại bây giờ cũng có mặt mũi, để cho đứa nhỏ đi xuống nông thôn cũng sẽ tốt hơn một chút, hai người cũng có thể giúp đỡ nhau, bà nghĩ sao?"
Lưu Á Cầm suy nghĩ thì lại thì cảm thấy cũng khá đúng. Nhưng mà bà không muốn con gái mình chịu khổ nên cũng không đồng ý ngay:" Chuyện này cần phải hỏi ý kiến của Dư Dư đã."
Chương Nham:" Đương nhiên là phải hỏi rồi, ăn cơm xong chúng ta đi hỏi Dư Dư, gọi điện thoai cho Dư Dư."Cũng may mắn trong thư có ghi số điện thoai của trung tâm y tế, gọi tới cũng thuận tiện.
Lưu Á Cầm:" Vậy ông định cho A Long hay A Phương xuống nông thôn?"
Chương Long:" Để con đi đi, chị con là con gái xuống nông thôn cũng không tiện."
Chương Phượng:" Thế nào lại không tiện? Không phải chị Dư Dư cũng xuống nông thôn sao? Chị Dư Dư còn gửi chân thỏ qua tới, xuống nông thôn cũng không có tệ như vậy không chừng chúng ta còn có thể ăn thịt thường xuyên nữa kìa?" Dĩ nhiên câu nói này là trêu đùa rồi nhưng cô là chị làm sao có thể dể em trai mình đi?
Chương Nham nhìn thấy bọn nhỏ đều nói muốn đi nên cũng thấy nhẹ nhõm:" Chờ tới trưa đi, cha gọi điện cho chị Dư Dư của các con rồi hỏi ý kiến của con bé xem sao." Trước kia Lâm Dư Dư cho Chương Nham ấn tượng là một đứa trẻ ngoan ngoãn, hướng nội nhưng hiện tại thì ông không nghĩ như vậy. Có thể do đội sản xuất giới thiệu tới trung tâm y tế cùng với các bác sĩ để thực tập, đã thế còn mang sâm và thỏ rừng về cho thấy con bé không chỉ ngoan ngoãn hướng nội.
Tuy rằng con bé ngã xuống nước. Sau đó lại có thay đổi gì đó nhưng so với trước kia thì thông minh hơn nhiều chẳng qua là không bộc lộ ra.
Một nhà bốn người ăn cơm xong lập tức gọi điện cho Lâm Dư Dư.
Lâm Dư Dư đang nghỉ trưa ở trong ký túc xá đọc sách thì bỗng nhận được người gọi tới nói là có điện thoại của cô, là mẹ cô gọi tới, Lâm Dư Dư vội vàng đi xuống lầu.