Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Chương 104




Ôn Hương, Ôn Sùng cùng Ôn Hiền đều do một tay ông bà Ôn nuôi lớn. Vợ chồng Ôn Bá ở viện nghiên cứu ít khi về nhà. Mẹ Ôn Hiền mất sớm, Ôn Trọng là đàn ông cho nên không thể chăm sóc tốt cho Ôn Hiền. Cũng vì vậy tình cảm ba người bọn họ vô cùng tốt.

Ôn Sùng nói vào điện thoại: "A Hiền."

Ôn Hiền vừa nghe giọng nói của Ôn Sùng, liền nói: "Anh Sùng..."

Anh ngập ngừng một chút rồi nói: "Em có tin tốt anh có muốn nghe không?" Hai người có tính cách giống nhau, cả hai đều lạnh lùng điềm tĩnh, nhưng giờ phút này khi nói lại pha chút ý cười.

Ôn Sùng mắt khựng lại, tay vô thức siết chặt lấy điện thoại, nuốt nước miếng khiến yết hầu lên xuống, anh đang rất kích động: " Có tin tức của Ôn Lễ rồi sao?" giọng nói phát ra trầm đi vài phần, thanh âm bất giác có phần áp bức.

Ôn Trọng đang ngồi bên cạnh nghe xong, Ôn Hiền chưa kịp trả lời đã vội hỏi: "Có thật không, A Hiền?"

Ôn Hiền: "Ba đừng kích động, là sự thật đó anh Sùng. Không chỉ có tin tức mà em cũng đã gặp được thằng bé. Thằng bé sống rất tốt, cao hơn rất nhiều, là một đứa bé ngoan ngoãn và lễ phép."

Sau khi nghe xong, đôi mắt Ôn Sùng hơi ươn ướt, anh nói: "Anh muốn biết chuyện gì đã xảy ra với thằng bé." Giọng nói của anh khàn khàn.

Ôn Hiền: "Chuyện là như thế này..."Anh kể toàn bộ sự việc cho Ôn Sùng kể cả dự định về Lâm Dư Dư/Em tính để cho bác sĩ Lâm gặp anh, anh thấy sao?"

Ôn Sùng: "Như vậy cũng tốt. Anh sẽ phái người đi điều tra bác sĩ Lâm, rồi sau đó sẽ nói em về thời gian cụ thể."

Ôn Hiền: "Được." Ôn Sùng: "Em nói chuyện với chú Trọng đi, mấy năm nay em không về chú ấy rất nhớ em, thật sự rất quan tâm em."

Ôn Trọng tuy là thương yêu Ôn Sùng như con trai, nhưng đối với con trai ruột của mình cũng không lơ là, tình cảm hai cha con rất tốt.

Hai năm qua đây là lần đầu tiên Ôn Sùng vui như vậy, khuôn mặt luôn cương ngạnh hôm nay có thêm vài nét tươi cười, ăn cơm cũng ăn nhiều hơn một bát.

Giữa trưa ngày hôm sau.

Ôn Hiền theo như dự định ban đầu, đi đến bệnh viện gặp Lâm Dư Dư. Hai người đứng trước cửa bệnh viện nói chuyện, tuy rằng có người qua lại nhưng bởi vì là nơi công cộng nên không sợ người khác đồn bậy bạ. Hơn nữa trước đó Lâm Dư Dư cũng biết được người muốn gặp mình, là người bạn của đại đội trưởng ngày hôm qua cô đã giúp đỡ.

Ôn Hiền: "Bác sĩ Lâm, cô thấy thế nào?"

Lâm Dư Dư: "Tôi có thể hỏi anh một vài chuyện được không?"

Ôn Hiền: "Cô cứ hỏi đi."

Lâm Dư Dư: "Nếu tôi đồng ý, cùng anh đi gặp anh của anh lỡ như bị kẻ thù của các anh phát hiện thì tôi có gặp nguy hiểm gì không?" Lâm Dư Dư tất nhiên không Sợ nguy hiểm, nhưng cô chỉ là một cô gái bình thường vì thế cũng có chút e ngại. Vấn đề này là câu hỏi hết sức bình thường.

Ôn Hiền không giấu giếm nói: "Nếu như bị phát hiện, thì người gặp nguy hiểm không phải cô mà là Ôn Lễ. Đối phương sẽ từ cô mà tìm thấy Ôn Lễ, vì vậy sẽ không ảnh hưởng nhiều tới cô, mà Ôn Lễ sẽ bị nguy hiểm nhất."

Lâm Dư Dư: "Tôi còn muốn biết, đối phương là ai và vì sao lại gây nguy hiểm cho Ôn Lễ?" Nếu biết đó là ai, cô sẽ giải quyết người đó.

Ôn Hiền thật ra cũng không làm khó: "Kỳ thật chuyện này phải chờ cô gặp anh cả tôi, biết thân phận của anh ấy rồi cũng sẽ biết đầu đuôi câu chuyện ra sao, hiện tại tôi nói với cô cũng không sao cả. Chẳng qua, hy vọng sẽ không dọa cô sợ."

Lâm Dư Dư cho rằng đối phương sẽ từ chối nhưng hóa ra lại không. Nhưng sẽ dọa cô sợ? Chuyện này hình như không hề đơn giản đâu.

Ôn Hiền nhìn thoáng qua biểu cảm của cô, lại nói tiếp: "Chuyện là thế này, hai năm trước..." Anh ta đem tất cả ân oán của Lâm gia, Ôn gia và Dương gia ra nói hết một lượt,"Vậy nên mới nói, đứa con trai của Dương gia phải chịu khổ như vậy, bọn họ hoài nghi là do anh cả làm, bọn họ không đối phó được với anh cả, cũng không đụng được đến bác trai, bác gái trong nhà, nếu đã biết đến sự tồn tại của Ôn Lễ đương nhiên sẽ nhắm đến Ôn Lễ. Ôn Lễ còn nhỏ, chúng tôi có bảo vệ kĩ thế nào vẫn có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chị cả đã gặp chuyện không may rồi, Ôn Lễ không thể xảy ra chuyện gì được."