Sau khi nghĩ như vậy thì đáy lòng Khương Ninh Phong lập tức dũng cảm hơn rất nhiều, cũng thấy thản nhiên hơn nữa.
“Không thay đổi hình tượng nữa, anh sẽ cứ như này mà tới đó.”
Khương Ninh Phong quyết định sẽ để cô ấy nhìn thấy bộ dạng chân thật của mình.
Tốt xấu gì cũng đã là bạn qua thư hai ba năm, dù gì đi nữa cũng phải có một kết thúc thật tốt đẹp mới được.
Tô Hiểu Mạn: “Anh cả, anh nghĩ được như vậy là tốt rồi.”
Quan Chấn Nhạc: “Đúng, không sai, đã tới bây giờ rồi sao có thể tiếp tục lừa gạt con gái nhà người ta được nữa chứ.”
Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰
Tạ Minh Đồ: “Mạn Mạn nói đúng.”
Khương Ninh Phong nhìn ba người trước mặt, lại nghĩ lại diện mạo của cô gái trên ảnh chụp lúc trước mà không nhịn được hối hận trong lòng, anh thở dài một hơi thật sâu, “Nếu người hồi âm cho anh không phải là một cô gái thì tốt rồi.”
Nếu vậy thì bây giờ sẽ không phải rối rắm như thế này.
Tô Hiểu Mạn: “……” Anh cả à, anh có ý nghĩ như vậy thì nguy hiểm lắm đấy.
Tạ Minh Đồ: “Chẳng lẽ nếu đó là anh em tốt thì anh có thể lừa gạt cậu ta à?”
Tô Hiểu Mạn: “……” EQ của Cẩu Tử nhà cô cũng không thể cứu nổi nữa rồi.
“Nếu là anh em tốt thì có thể tiếp tục làm anh em với cậu ấy.”
Quan Chấn Nhạc: “Chỉ sợ là cậu quá ngây thơ rồi.”
Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm vẫn là sư phụ có kiến thức rộng rãi nhất.
Khương Ninh Phong: “Nếu biết thành ra thế này thì trước đây tôi đã không tùy tiện bịa ra thân phận này rồi, thà nói mình là con gái còn hơn.”
“Nếu vậy…… thì đã không có nhiều phiền phức như bây giờ rồi.”
Tô Hiểu Mạn lén chạy tới thì thầm với Tạ Minh Đồ: “…… EQ của đàn ông nhà họ Khương các anh chỉ sợ là không thể cứu nổi nữa rồi.”
Nếu như anh cả Khương nói thì mọi chuyện chỉ càng phức tạp hơn thôi.
Giả làm con gái cũng có thể nghĩ ra được, lỡ như mọi chuyện vỡ lở ra thì ai mới là người khổ đây?
“Anh có thể cưới được em đều nhờ vào vận may hết đấy.”
“Trước đây em thực sự quá ngốc quá dễ lừa mà.”
Trước đây cô còn luôn đau lòng cho tên cún ngốc này nữa chứ.
Tạ Minh Đồ ôm eo cô, cúi đầu nói: “Vận may của anh đúng là tốt hơn anh cả nhiều.”
Tô Hiểu Mạn ôm lại anh, nghĩ thầm anh mà có vận may tốt cái nỗi gì, là vận may của Schrodinger thì có.
“Hai vợ chồng đang lén nói chuyện gì đấy?”
“Nói anh cả nên chuẩn bị sẵn sàng để gặp mặt con gái nhà người ta đi, có khi đây lại là tình yêu sắp nảy sinh đó.”
“Đó là bạn qua thư của anh, chỉ là bạn qua thư chứ không có gì quan hệ mập mờ gì đâu, anh chính trực lắm đấy.”
Khương Ninh Phong giải thích mãi nhưng chẳng có một ai tin tưởng cả.
Mấy người Tô Hiểu Mạn đều cảm thấy anh đúng là miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo. Đương nhiên, người duy nhất tin lời Khương Ninh Phong nói chỉ có mỗi em trai anh, Tạ Minh Đồ.
Hai anh em nhà này đúng là cá mè một lứa mà.
Đều ngốc nghếch không chịu nổi.
Quan Chấn Nhạc tò mò ảnh chụp của cô gái nhỏ kia nên bảo anh lấy ra cho mọi người nhìn thử, thế mà tên này còn không nỡ cho họ xem.
“Sao tôi có thể không biết xấu hổ mà đem ảnh chụp của con gái nhà người ta ra cho người khác xem xét bàn luận được cơ chứ?”
Quan Chấn Nhạc: “Chậc.”
“Nhiều năm như vậy mà cậu vẫn không có người yêu là đúng lắm.”
“Đáng đời!!!”
*
“Mẫn Thanh, cậu thật sự muốn đi gặp người bạn qua thư kia sao?”
Lúc vừa nghe thấy tin này, bạn tốt Chu Hiểu Hiểu của Dương Mẫn Thanh quả thực cảm thấy bạn mình đúng là quá ngốc rồi. Cô cũng không biết rốt cuộc là người bạn qua thư tên “Phong” kia đã rót loại thuốc mê gì cho bạn mình uống mà cô ấy lại có thể không quan tâm gì mà đi gặp một người đàn ông xa lạ nữa.
Kể cả người đàn ông có kia là bạn qua thư của cô ấy hơn ba năm thì cũng đâu thể liều lĩnh như vậy được.
“Cậu không sợ tất cả những gì mà anh ta nói trong thư đều là lừa gạt cậu hay sao?”
Cái gì mà thanh niên đẹp trai ôn tồn lễ độ ốm yếu, nghe y như là một tên văn nhã bại hoại chỉ vì lừa gạt con gái nhà lành nên mới giả bộ thâm tình chân thành vậy.