Khiến cô có chút nhịn không được muốn bắt nạt anh.
Anh còn nói mình mười chín tuổi, Tô Hiểu Mạn cảm thấy nếu tên đàn ông trước mặt này lại ở cùng ông nội Khương thêm mấy ngày thì tính cách chắc sẽ lùi lại thêm bốn năm tuổi nữa, giống như một thiếu niên đến tuổi dậy thì khiến người ta đau đầu.
Anh hai Khương lạnh nhạt nói: “Mười chín là mười chín, số trên sổ hộ khẩu cũng không thể tự nhiều thêm một nét nữa.”
Tạ Minh Đồ không chịu thua kém nói: “Mạn Mạn, sang năm chúng ta có thể đi đăng ký kết hôn rồi, đến lúc đó anh hai ngay cả đối tượng yêu đương cũng không có đâu.”
Tạ Minh Đồ biết anh trai anh chính là đang ghen tị với anh vì anh đã có vợ có đối tượng kết hôn.
Tô Hiểu Mạn rốt cuộc không nhịn được mà bật cười, gật đầu tán thành lời của anh: “Tiểu Đồ nhà chúng ta đã có đối tượng từ lâu rồi.”
Tạ Minh Đồ gật đầu đồng ý, nhưng chính anh cũng có chút không hài lòng nói: “Mạn Mạn, em không thể gọi anh là tiểu Đồ, em có thể gọi anh là anh Minh Đồ…..Nếu không thì gọi anh là anh Cẩu Tử cũng được.”
Tô Hiểu Mạn nhíu mày, nói: “Sao em nhất định phải gọi anh là anh chứ?”
Anh hai Khương xen mồm: “Đúng vậy, gọi em là tiểu Đồ không được sao? Rất thân thiết, tiểu Đồ nhà chúng ta, thỏ con nhà chúng ta, thằng nhóc con như em chạy trốn còn nhanh hơn con thỏ…..”
Bà nội Khương mắng anh ta: “Con nói chuyện kiểu gì thế? Cái gì mà thằng nhóc con? Bà thấy con mới là thằng nhóc con đấy.”
Ông nội Khương: “…… Mấy đứa ồn ào quá!”
Tạ Minh Đồ: “……”
Bà nội Khương quay đầu lại trừng mắt nhìn ông nội Khương nói: “Ông là người không có tư cách nói câu này nhất đấy!”
Sau khi ông nội Khương bị quát, tội nghiệp mà rụt trở về, lúc này Tô Hiểu Mạn rốt cuộc cũng đã biết bộ dạng thành thật bị oan, tội nghiệp của Tạ Minh Đồ được di truyền từ đâu rồi.
Xem ra kỹ thuật diễn trò này đều là kỹ thuật cha truyền con nối của nhà họ Khương.
Ồn ào thì ồn ào, náo nhiệt thì náo nhiệt, nhưng ông nội bà nội Khương cảm thấy rất hạnh phúc, có mấy đứa cháu trai cùng cháu dâu ngồi trò chuyện với họ, giúp hai người họ điều hòa cuộc sống dưỡng lão buồn tẻ nhàm chán, còn về con trai con dâu gì đó, hai người họ thống nhất gạt sang một bên đi.
“Tối nay cả nhà chúng ta phải cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên thật ngon, nhất định phải thật náo nhiệt, hôm nay tôi còn mua pháo về đốt đấy.”
“Lão Vương nhà bên cạnh hôm nay có tìm ông uống trà không?”
“Bảo bọn họ cũng sang đây ngồi nói chuyện?”
Ông nội Khương nhai nhai thức ăn nói: “Hôm nay lão Vương, ông ấy không có tâm trạng mời tôi uống trà đâu.”
Hôm nay ông dắt theo đứa cháu trai nhỏ của mình đến nhà ông ấy, khoe khoang khiến ông ấy tức giận đến đau cả gan.
*
Dương Mỹ Hạnh vừa về đến nhà, thì thấy lão Vương nhà bà đang ngồi trên chiếc ghế gụ đỏ với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, sắc mặt đen như đáy nồi, giống như là có ai đó đã chọc tức ông ấy vậy, nhìn bộ dáng như là vẫn còn chưa hết giận.
“Lão Vương, ông có chuyện gì thế? Không phải nói muốn tìm lão Khương nhà bên cạnh nói chuyện sao?” Dương Mỹ Hạnh cũng thở dài, không ngờ được là nhà họ Khương ở nhà bên lại xảy ra chuyện lớn như vậy.
Đứa cháu trai út của Khương Nhược Quân vậy mà lại bị người khác tráo đổi, đứa cháu trai nuôi dưỡng mười mấy năm Khương Yến Đường lại không phải là con cháu của nhà họ Khương, mà cháu trai ruột lại là một người khác.
Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰
Nhà họ Khương xảy ra chuyện lớn như vậy, hai vợ chồng nhà lão Vương vẫn luôn muốn đến an ủi vợ chồng nhà lão Khương cạnh đó.
Mấy người già bọn họ làm hàng xóm của nhau nhiều năm như vậy, mặc dù lão Vương cùng lão Khương thường xuyên tranh cãi, không ưa nhau nhưng mà tình cảm của hai người họ rất sâu sắc, bây giờ nhà bên cạnh xảy ra chuyện như vậy, lão Vương cũng lo lắng thay cho người anh em tốt, đồng đội cũ của mình.
Hai ngày nay tóc của ông ấy vì lo lắng cho người anh em tốt mà đã rụng mất mấy sợi rồi, vốn dĩ đỉnh đầu đã hói nay càng hói thêm.
Trước đây lão Vương nhà bà không thích tóc trắng, bây giờ thì tóc trắng không chút lưu luyến rời bỏ ông ấy.