Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 269




Ban đêm trở lại phòng, Tạ Nhã Tri đi tắm rửa qua, thay bộ áo ngủ mềm mại, phần lớn đèn trong phòng đều tối mờ, trông trống trải cực kì, trong đại viện truyền tới tiếng trẻ con đùa nghịch ầm ĩ, Khương Lập Dân để lại cho bà ta một chiếc đèn bàn màu vàng nhạt, đắp chăn nhắm mắt nghỉ ngơi, hình như đã ngủ mất rồi.

Tạ Nhã Tri không có chút buồn ngủ nào cả, bà ta đánh thức Khương Lập Dân dậy, đè thấp giọng nói: “Tới lúc này rồi mà ông vẫn còn ngủ được à?”

Khương Lập Dân mở to mắt nhìn bà ta: “Đã khuya rồi sao mà không thể đi ngủ? Ngày mai bà không đi làm hả?”

Tạ Nhã Tri làm giáo viên ở một trường trung học.

“Tôi làm gì có tâm trạng đi ngủ, vất vả lắm mấy đứa con trai mới về nhà một chuyến, kết quả chuyện lại thành như vậy, ông có tâm trạng, nhưng tôi thì không, vừa rồi tôi còn chẳng nuốt nổi cơm… Ông nhìn xem đây là chuyện gì?”

Khương Lập Dân thở dài một hơi: “Đó cũng là chính bà tạo ra.”

“Cái gì gọi là do tôi tự làm?” Tạ Nhã Tri tức đến độ phồng mang trợn má: “Khẳng định là chúng nó không đi xa, ở bên nhà ông bà nội, ngày mai ông nghỉ làm đi sang bên đó một chuyến đi, gọi cha mẹ qua bên này, cũng gọi mấy đứa con về luôn.

“Sáng mai tôi sẽ đi đến chợ bán thức ăn một chuyến, bảo đầu bếp Tôn làm cho một chút đồ ăn, cũng không biết thằng bé kia thích ăn cái gì, mỗi thứ phải làm một ít.”

“Bà bớt lo chuyện linh tinh lại, cứ vậy đi.” Khương Lập Dân lắc lắc đầu: “Bọn nhỏ đều đã trưởng thành rồi, chúng có lựa chọn riêng của chính mình.”

“Khương Lập Dân, ông có ý tứ gì đấy hả?”

“Tôi đang suy nghĩ, bà đững nghĩ mọi chuyện quá tốt như vậy, bọn nhỏ ở bên nhà ông bà nội, thì cứ để cho chúng nó ở bên đó đi, nếu bà đã đưa ra lựa chọn, những lời đó hôm nay cũng đã nói ra khỏi miệng rồi, làm những chuyện khác còn có ý nghĩa gì đâu?” Khương Lập Dân ngồi dậy, “Nếu mà bà không muốn nhận đứa con trai này, thì bà cũng đừng chạy tới để cho người ta ghét, thằng bé cũng không nhất định muốn một người mẹ như bà, dù sao thì nó vẫn là con cháu nhà họ Khương, để nó đi tới nhà ông bà nội cũng tốt.”



“Ông đang nói linh tinh cái gì vậy, ai nói tôi không muốn nhận đứa con trai này? Nó là do tôi sinh ra, lớn lên giống tôi, sao lại không phải con trai tôi được, chẳng lẽ tôi đối xử với nó còn chưa tốt ư? Ông nhìn xem mấy ngày nay tôi bận bịu, chuẩn bị cho nó bao nhiêu là thứ, còn mua cho nó không biết bao nhiêu thứ đặt trong phòng nó…”

“Vậy mà tới một tiếng mẹ nó cũng không gọi, nó gọi tôi là dì.”

Khương Lập Dân xua xua tay: “Được được được, nếu bà có nhiều oán khí với thằng bé như vậy, bà cứ xả ra với tôi là được, bằng không thì bà cũng coi như không có đứa con trai này đi, dù sao thì mười mấy hai mươi năm qua cũng sống như vậy mãi rồi, bà thiếu đứa con này cũng chỉ là tiếp tục cuộc sống khi trước mà thôi, bà quan tâm nó sống hay c.h.ế.t thì còn chẳng sống vui vẻ nổi đâu.”

Tạ Nhã Tri cắn miệng mình, bà ta hít sâu một hơi: “Sao ông lại nói chuyện với cái giọng điệu âm dương quái khí đó, Khương Lập Dân.”

“Là bà có oán khí với tôi đấy chứ.”

“Có phải là ông cảm thấy tôi làm sai hay không? Các người đều cảm thấy tôi đã làm sai có đúng không? Bọn nhỏ trở về nhà, người mẹ như tôi làm vì chúng nó còn chưa đủ hay sao?”

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

Khương Lập Dân: “Bà muốn nhận con nuôi, trước đó có phải tôi đã khuyên bà rồi đúng không? Có tác dụng gì sao?”

Tạ Nhã Tri phản bác: “Tôi nuôi nó gần hai mươi năm, cho dù nó không phải là con ruột của tôi, nhưng nó vẫn là con của tôi.”

Khương Lập Dân cười nhạo một tiếng: “Nhưng người ta lại không coi con trai của bà là con trai ruột.”

“Chậc, tôi cũng không nói nữa, nếu chính bản thân bà đã đưa ra lựa chọn, hai đứa chúng nó xung khắc nhau như nước với lửa, không có khả năng làm anh em, nếu bà lựa chọn Yến Đường, thì đừng nghĩ tới đứa con trai khác nữa, không thể lấy lòng cả hai bên được đâu.”

“A.” Tạ Nhã Tri cười lạnh một tiếng: “Hiện tại lại bắt đầu đổ lỗi là do tôi chọn, về sau con trai ruột của ông gọi ông là chú, ông vui vẻ nổi không?”

“Tôi chưa từng nuôi nấng nó được ngày nào, tôi có lỗi với nó, tôi khiến nó chịu thiệt, dù nó có gọi tôi một tiếng chú thì tôi có tư cách gì để trách thằng bé chứ?”