Con thứ hai cùng con trai út và con dâu út đều bỏ đi rồi, ngôi nhà vốn dĩ vô cùng sôi động của nhà họ Khương lúc này chỉ còn lại có ba người Khương Lập Dân, Tạ Nhã Tri và Khương Yến Đường, ngôi nhà to lớn giờ chỉ còn lại ba người có cảm giác yên tĩnh đến lạ thường, nhưng so với lúc chỉ có hai vợ chồng nhà họ Khương thì ồn ào hơn một chút.
Tạ Nhã Tri vẫn đang ngồi nói chuyện với Khương Yến Đường, sau khi ba người họ ăn cơm xong, Tạ Nhã Tri dặn dò Khương Yến Đường trở về phòng nghỉ ngơi thật tốt.
Quay về phòng, Tạ Nhã Tri bảo Khương Lập Dân gửi tin nhắn: “Gọi thằng hai với hai người kia quay về đây chưa?”
Khương Lập Dân nhắm mắt ngủ trưa, nghe vậy chỉ nhẹ giọng nói: “Tôi đi nơi nào để gọi mấy đứa nó quay về chứ?”
“Bọn họ chắc chưa đi được xa đâu, đứa con trai và con dâu kia của ông cũng thật ghê gớm, vừa quay về liền dám đấu khẩu với tôi.” Tạ Nhã Tri hừ lạnh một cái, mặc vào một bộ đồ ngủ.
Trong lòng bà ta tin chắc rằng đứa con trai nhỏ này sẽ quay lại nhận người làm bố làm mẹ như bọn họ, thân phận của gia đình họ Khương của bọn họ là gì chứ? Hai người đó thực sự nghĩ rằng vợ chồng họ cần đứa con ruột như nó sao? Bà ta tổng cộng sinh được bốn đứa con, ba trai một gái, bây giờ còn thêm một đứa con trai.
Nhà họ Khương bọn họ cũng không thiếu con trai, hai người đó còn dám làm bộ làm tịch trước mặt bà ta, để xem sau này vì muốn ở lại thành phố, hai người đó còn không phải sẽ chạy đến nhận lỗi với bà ta hay không.
Chẳng lẽ bà ta muốn nhận đứa con nuôi còn cần phải nhận sai với con trai ruột của mình sao?
“Cô gái kia tên Tô Hiểu Mạn phải không? Cô gái nông thôn này lớn lên thì đẹp đấy nhưng mà tích cách thật là ghê gớm, một chút cũng không sánh kịp với những cô gái đã nhận được sự giáo dục tốt trong thành phố.”
“Nếu cô ta đã không tôn trọng người làm mẹ chồng như tôi, vậy thì tôi sẽ để cho hai đứa chúng nó ly hôn, tôi không thể có một cô con dâu như vậy được..."
Khương Lập Dân quay người đi: “Bà đừng nói mấy lời vô ích này nữa, nói nhiều như vậy thì có tác dụng gì chứ?”
Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰
“Sao lại không có tác dụng gì, hôm nay bọn chúng khiến tôi tức muốn chết, mấy đứa nó vậy mà lại lên mặt với tôi, thằng ranh thứ hai nhà ta có phải hay không cánh cứng cáp rồi?” Tạ Nhã Tri ôm ngực, lồng n.g.ự.c tức giận phập phồng lên xuống.
Nghĩ đến cảnh vừa rồi, bà ta vô cùng khó chịu.
Mấy đứa trộm cắp này vừa trở về đã khiến bà ta thấy không vui rồi.
“Nếu bà muốn nhận Yến Đường làm con nuôi, vậy thì cũng đừng nhớ mong đứa con trai và con dâu kia nữa, vui vẻ sống tốt với Yến Đường của bà đi.” Khương Lập Dân mở mắt, ông ta nhìn thấy rõ ràng hơn so với Tạ Nhã Tri, đứa bé kia đoán chừng thật sự không định nhận vợ chồng họ làm bố mẹ nữa.
.
—— Người ta muốn bóp c.h.ế.t con ruột của các người vậy mà các người lại yêu thương con trai người ta như quả tim của mình.
—— Người nhà họ Khương các người quả thực là quá buồn cười, người phụ nữ độc ác như Tôn Mai còn hiểu được yêu thương con ruột của chính mình, haha, còn biết giúp con ruột của mình cướp được cái ‘thân phận’ giàu có này, mà người như hai ông bà căn bản không xứng đáng làm bố mẹ của người khác, hành động này của các người thật làm chúng ta cảm thấy buồn nôn!
Khương Lập Dân thở dài, nếu như không phải Tạ Nhã Tri là vợ của ông ta, trong lòng ông ta cũng cảm thấy bà ta không xứng làm mẹ của mấy đứa nhỏ.
“Ông nói lời này là có ý gì, Khương Lập Dân, ông như vậy là có ý gì hả?”
Khương Lập Dân nhắm mắt lại: “Bà hãy suy nghĩ thật kỹ lời của thằng hai và Hiểu Mạn đã nói đi, chính bà nghĩ lại đi.”
Chờ cho đến khi tất cả mấy đứa con ruột của bà đều xa cách bà…..Cũng vậy, đều do bản thân tự làm tự chịu.