Khác nhau là Tôn Mai thiên vị cho con trai ruột của mình anh hai Tạ, mà Tạ Nhã Tri có lẽ là thiên vị cho đứa ‘con trai út’ Khương Yến đường của mình.
Cho dù bây giờ đã biết đứa con trai út Khương Yến đường không phải là con ruột của mình nhưng trái tim vẫn cứ đặt ở trên người Khương Yến Đường.
Trước khi vào nhà Tô Hiểu Mạn đã cảm giác được chuyến đi đến nhà họ Khương lần này sẽ không có kết quả gì tốt.
Quả nhiên, sau khi đi vào, tại nhã Chi lại tỏ ra nhẹ nhàng dạy dỗ Tạ Minh Đồ: "Con à, mẹ biết mấy năm qua con đã phải chịu khổ rất nhiều, sau này về nhà mình ba mẹ sẽ bồi thường cho con".
"Anh Yến Đường của con lúc đó vẫn còn nhỏ, đối với chuyện mà Tôn Mai làm ra cũng không biết, con cũng đừng trách anh con, thời gian tới cha mẹ cũng chuẩn bị sẽ nhận thằng bé làm con nuôi".
"So với Yến Đường thì con còn sinh ra sau thằng bé một chút, về sau con có anh cả anh hai chị ba còn có thêm anh nhỏ này nữa, con sẽ xếp thứ năm. các anh chị trong nhà cũng sẽ đối xử tốt với con".
Vừa mở miệng Tạ Nhã Tri đã tuyên bố chuyện nhận Khương Yến được làm con nuôi khiến cho Khương Yến Đường vừa về đến nhà đã cảm thấy yên tâm.
Khương Yến Đường mới đầu còn đang im lặng, bây giờ tinh thần chấn động, mở miệng kêu to một tiếng "Mẹ,".
Khương Yến Đường đang thấp thỏm bất an bây giờ đã yên tâm hơn rất nhiều. Anh ta cũng không muốn quay về nhà họ Tạ, bây giờ nhà họ Khương vẫn nhận đứa con là anh ta, đương nhiên Khương Yến Đường cảm thấy vô cùng biết ơn.
Tạ Nhã Tri mới là người mẹ mà anh ta nhận định, ơn nuôi dưỡng lớn hơn ơn sinh thành, về sau anh ta chắc chắn sẽ hiếu thuận với Tạ Nhã Tri, chăm sóc bà ta từ khi về già đến lúc không còn trên đời này nữa.
“Nghe được một tiếng mẹ này của con, mẹ vui đến mức muốn khóc rồi, mấy tháng này con đến trong thôn có khổ hay không, mẹ bảo con đừng đi xuống nông thôn, con lại cố tình muốn đi, con xem đi, không phải vừa đen vừa gầy đi nhiều rồi này……”
“Nếu con mà không đi, làm sao phải chịu những nỗi khổ đó.”
“Cảm ơn mẹ quan tâm, không có gì đâu ạ.”
Mẹ con hai người làm trò trước mặt mọi người, cứ như vậy mà thân mật nói chuyện.
Tô Hiểu Mạn trầm mặt xuống, vô cùng rõ nguyên nhân mà Tạ Minh Đồ ở trong sách hắc hóa, thân là mẹ ruột của anh, con trai ruột của mình bị trộm đổi mất, ở nhà khác chịu khổ chịu nạn sắp đến hai mươi năm.
Mà mẹ ruột của anh, lại coi đứa bé bị trộm tráo đổi kia như bảo bối trên đầu quả tim.
Chuyện này không nói đến cũng được, nhưng nghe xem bà ta vừa nói cái gì?
Mẹ bảo con đừng đi xuống nông thôn, con lại cố tình muốn đi… Nếu con mà không đi, làm sao phải chịu những nỗi khổ đó.
Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰
—— đây là có ý gì?
Đây là trách Khương Yến Đường chạy tới ở nông thôn làm thanh niên trí thức, cho nên thân phận mới bị vạch trần, cho nên mới phải nhận đứa con bị bắt đến nông thôn này sao?
Đừng nói là Tạ Minh Đồ, ngay cả Tô Hiểu Mạn cũng không tránh khỏi phải cười lạnh vài tiếng, lại nhìn những người khác trong sân, sắc mặt Khương Lập Dân không quá tốt, sắc mặt Khương Lôi Ngạn lại xanh mét một mảnh, còn Tạ Minh Đồ.
Biểu tình trên mặt Tạ Minh Đồ thật ra bình tĩnh nhất trong mấy người đàn ông này.
Có lẽ anh đã sớm quen với cách đối xử bất công và những lời nói chói tai như này rồi.
Tô Hiểu Mạn nắm lấy tay anh, Tạ Minh Đồ lại nghiêng đầu cho cô một ánh mắt yên tâm, sau đó nhìn về phía Khương Lập Dân, gật đầu, mở miệng nói: “Chú Khương, dì Tạ.”
Vừa nghe anh nói như vậy, bỗng nhiên dây thần kinh của Tô Hiểu Mạn buông lỏng ra, cô đã hiểu ý của Tạ Minh Đồ.