Tạ Minh Đồ trịnh trọng gật gật đầu.
Cũng không thể nói nhiều thêm mấy câu nữa, công việc của Tô nhị ca ở nhà máy rất bận rộn. Hai vợ chồng Tô Hiểu Mạn không quấy rầy anh nữa mà cùng đi tới ga tàu hỏa.
Tới ga tàu hỏa, trừ Khương nhị ca thì còn có một người khác, Khương Yến Đường.
Khương Yến Đường tự mình tới đây. Với cái tính xấu kia của Khương nhị ca thì không thể nào tới chỗ của thanh niên trí thức để khuyên anh được. Mà Khương Yến Đường cũng không biết là vì lý do gì, có lẽ là được Lâm Bạch Tuấn khuyên nhủ nên quyết định theo chân bọn họ cùng về nhà họ Khương luôn.
Khương Yến Đường cho rằng chính mình về nhà họ Khương là để chấm dứt hẳn, hơn nữa, anh cũng là vì trốn tránh nhà họ Tạ thôn Kiều Tâm. Kể cả có muốn xuống nông thôn làm thanh niên trí thức thì anh cũng không muốn ở lại thôn Kiều Tâm nữa mà muốn đổi một chỗ khác cách nhà họ Tạ càng xa càng tốt.
Tạ lão đầu và Tạ lão nhị vẫn còn đang dây dưa với anh, hy vọng anh có thể nghĩ cách đưa Tôn Mai ra ngoài.
Khương Yến Đường không thể nào đáp ứng yêu cầu như vậy được, thế nhưng……
“Bà ấy là mẹ ruột của con mà!”
“Nếu không phải bà ấy hy sinh đến thế thì con có thể trải qua cuộc sống giàu sang như vậy ư?”
“Bà ấy làm ra chuyện sai trái như vậy cũng là vì con!”
“Nếu con còn có chút lương tâm thì con nên giúp mẹ ruột của mình mới đúng! Con là miếng thịt rơi từ trên người bà ấy xuống, chẳng lẽ con có một người mẹ giàu sang rồi thì có thể quên đi mẹ ruột của mình hay sao?”
Khương Lôi Ngạn không nghĩ rằng vậy mà Khương Yến Đường lại chủ động tới đây. Anh thở dài nhẹ nhõm một hơi, vậy là chuyến đi này của anh xem như đã hoàn thành trọn vẹn mọi nhiệm vụ rồi, đón cả hai đứa em đưa về nhà họ Khương.
Thế nhưng không khí của đoàn người bọn họ lại chẳng ra gì, chẳng một ai thèm lên tiếng, cũng chẳng có đề tài gì có thể nói.
Quan hệ giữa Khương Yến Đường và Khương Lôi Ngạn chẳng sâu sắc bao nhiêu, chẳng có gì hay để nói cả, Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ thì càng không thể nào nói chuyện với Khương Yến Đường. Thực ra Khương Lôi Ngạn cũng muốn tâm sự nhiều hơn với hai vợ chồng Tạ Minh Đồ, thế nhưng vì e ngại bên cạnh có Khương Yến Đường nên anh cũng không thế nào mở miệng nói gì được.
Đoàn người này của bọn họ cứ thế duy trì một bầu không khí cổ quái như vậy tới nhà họ Khương.
Gia đình nhà họ Khương sống trong một toà nhà nhỏ hai tầng, là một ngôi nhà biệt lập, có sân, trồng hoa, còn có một bộ bàn ghế đá, bên cạnh có vài nhà lầu cũng không khác nhau về kiến trúc, cũng có sân, trong sân còn có ông lão đang khiêng cái cuốc dọn dẹp đất trồng rau.
“Con trai thứ hai nhà họ Khương đã trở lại.”
“Còn mang theo vài người.”
“Là Khương Yến Đường!”
“Cậu ta mang theo em trai ruột về sao? Người đàn ông cao cao gầy gầy kia hình như chưa thấy qua, cậu ấy lớn lên thật đẹp trai.”
“Giống mẹ, cậu ấy là con trai Tạ Nhã Tri. Đứa trẻ này lớn lên ở nông thôn nhưng rất đẹp trai, tôi nghe nói rằng cậu ấy đã kết hôn và có vợ ở nông thôn.”
“Là cô gái bên cạnh sao? Lớn lên thật xinh đẹp!”
Khương Lôi Ngạn đã nói trước với Khương Lập Dân là hôm nay bọn họ về đến nhà, lúc này trong nhà họ Khương có rất nhiều người, ngoài vợ chồng Khương Lập Dân, còn có bạn thân của Tạ Nhã Tri là Tần Hằng, cùng với những người khác đang xem náo nhiệt, chẳng hạn như là Uông Nhất Bình, cũng đang đứng ở đối diện sân nhà họ Khương nhìn xem.
Uông Nhất Bình nhìn chằm chằm người đàn ông cao cao gầy gầy, thực sự kinh ngạc: “Này, đứa con trai ruột này của Tạ Nhã Tri lớn lên thật đẹp.”
“Trước kia đều nói Khương Yến Đường lớn lên đẹp trai, bây giờ nhìn xem Khương Yến Đường đứng ở bên cạnh lão nhị cùng người mới tới, nơi nào cậu ta có thể so sánh được với hai người kia, vừa nhìn liền biết không phải người nhà họ Khương ——” đang nói tới đây, khuôn mặt của Uông Nhất Bình đột nhiên cứng đờ.
Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰
Sở dĩ hôm nay bà ta tới xem Khương gia bị chê cười, cho rằng đứa con trai ruột từ nông thôn trở về nhất định sẽ náo loạn chuyện gì đó, ai biết người khác còn chưa nói cái gì, chính bà ta lại tự mình mở miệng khen.
Uông Nhất Bình nghiến răng ghen tị trong lòng, tại sao Tạ Nhã Tri lại biết sinh như vậy, những đứa nhỏ này, từng đứa một càng trẻ càng đẹp trai.