Muốn anh ta tìm tiểu tam chăm sóc?
Vậy mà cô có thể nói ra những lời như thế này!
“Tôi rất rõ ràng mình đang nói gì! Dù sao bên ngoài cũng có nhiều người muốn làm mẹ của nó nó.
"
Lý Xuân Lan bình tĩnh nhún vai một cái.
“Còn tôi, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, tôi chỉ cần tiền.
Nếu tiền đưa đúng chỗ thì cái gì cũng theo anh.
"
Khánh Vân Diên cảm thấy Lý Xuân Lan bây giờ quá xa lạ, giống như một người khác vậy.
Anh ta nhanh chóng đè nén cơn giận dữ, khôi phục lý trí, sau đó quan sát cô một lúc lâu mới hỏi lại:
“Có phải tháng này có chuyện gì hay không? Cô là vợ của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô, việc gì của cô tôi cũng có thể giúp cô giải quyết.
"
Thấy Lý Xuân Lan im lặng hồi lâu, anh ta cũng trầm mặc một lúc rồi mới chọn cách bộc bạch thật lòng:
“Đúng, tôi thừa nhận ban đầu âm thầm đồng ý kế hoạch của bọn họ đã gây tổn thương cho cô, nhưng tôi có những lý do riêng.
Xuân Lan, chuyện này tôi rất xin lỗi.
Vì chuyện tôi đã làm, đây là điều tôi nợ cô, tôi phải trả.
”
“Cho nên chỉ cần cô chịu cố gắng chăm chỉ vun vén cho gia đình này, cả đời này tôi cũng nguyện sống bên cô, cho đến khi cô muốn chấm dứt.
”
Lý Xuân Lan nghe lời anh ta nói không nhịn được cười, nhưng cười lại giống như khóc.
“Quả nhiên anh biết rõ chuyện bọn họ làm!”
Nhìn đi, người ta cao thượng biết bao nhiêu!
Cho dù đã lợi dụng cô, cũng sẽ ban ơn cho cô sống một cuộc sống ổn định.
Điều quan trọng nhất là kiếp trước người này cũng làm như vậy, bí mật qua lại với ánh trăng sáng đến mức ai cũng biết mà vẫn không ly hôn.
Thật là trọng tình trọng nghĩa!
Còn cô thì sao, cả đời bị chỉ trích là không xứng với anh ta, bị nói chuyện trèo lên giường anh ta hồi đó, vất vả lắm mới dành dụm được chút tiền gửi về nhà cũng bị nói thậm tệ hơn!
“Khánh Vân Diên, lời anh nói có vấn đề?” Lý Xuân Lan nói.
Khánh Vân Diên cau mày nói: “Vấn đề gì?”
“Cái gì mà tôi cố gắng vun vén cho gia đình mới nguyện ý sống cả đời với tôi?”
“Sao thế? Anh nợ tôi, nợ nhà tôi, chẳng lẽ là để tôi làm việc vất vả nhẫn nhục chịu khó chăm sóc cả nhà anh, làm người giúp việc miễn phí, như vậy là coi như bù đắp cho tôi?”
“Tôi không có ý đó, sao cô lại không chịu nghe lời thế?!” Khánh Vân Diên thấy cô không chịu lý giải, đau đầu đến nỗi không muốn tranh luận nữa.