Thập Niên 70 Từ Tu Sĩ Thành Quả Phụ

Chương 46: Chương 46






Lúc Tô Hồi trở về, Trương Bảo Quốc đã luộc khoai lang xong.



Cậu bé biết nấu cơm, mặc dù không biết làm nhiều món, nhưng việc thêm nước vào nồi, bỏ ngũ cốc, bỏ khoai lang sống thì cậu bé vẫn biết.



Thấy cô quay về, bốn đứa trẻ đều thở phào.



Trương Bảo Quốc: “Mẹ, mẹ còn không về là trời tối mất.



”Tô Hồi bỏ đồ xuống: “Nếu như trời tối, các con cứ thắp đèn, không sợ lãng phí đèn dầu đâu.



”Cô móc ra một nắm kẹo: “Đây là của một anh thanh niên trí thức mà mẹ gặp trên đường cho các con đó, các con mỗi người hai viên.



”Lại có kẹo!Bốn đứa bé nhìn bao bì chưa từng được thấy, dè dặt cầm lên.



Lấy được kẹo, từ phản ứng cũng có thể nhìn ra được chút tính nết của bốn đứa bé.




Trương Bảo Quốc lấy được hai viên kẹo, rất quý trọng chúng.





Nhìn bao bì xinh đẹp, cậu bé cẩn thận bóc ra, nhét kẹo vào trong miệng, cẩn thận ngậm kẹo, không muốn ăn quá nhanh, lộ ra nụ cười thỏa mãn.




Trương Vệ Quốc lấy được hai viên kẹo của mình, không nhìn lâu, bóc ra một viên bỏ vào miệng, nhai răng rắc.



Cậu nhóc cảm thấy đồ ngon nên lập tức ăn vào trong bụng mới là an toàn nhất.



Trương An Quốc lấy được thì lại không ăn, cầm về phòng của mình, bỏ vào dưới gối của mình.



Trương Định Quốc cầm kẹo, không bỏ vào miệng, mà là li3m từng miếng nhỏ, Tô Hồi không để ý mấy đứa nhóc, cô gọi Trương An Quốc lại.



“Con ăn hết kẹo trước đây chưa? Cứ để ở đó, cẩn thận gọi chuột đến đấy.




” Mặc dù bây giờ trong nhà không có chuột, nhưng mà cô cũng không dám đảm bảo sẽ không có mãi.



Quan trọng hơn là, thằng bé để ở đó, một ngày phải đếm ba lần thì mới thôi, có một lần cô đang ngủ, vô tình bị một viên kẹo lăn ra đè trúng.



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương An Quốc nhăn nhúm lại, dưới gối không an toàn, vậy nên để đâu đây?Tô Hồi về phòng bếp, mở ra liếc nhìn khoai ngũ cốc trong nồi.



Cô bỏ thêm một nắm củi, đập hai quả trứng, dùng đ ĩa đựng rồi thả lên trên làm món trứng hấp.



Mấy đứa Trương Bảo Quốc đều đi theo bên cạnh cô, hỏi cô: “Mẹ, thành phố trông như thế nào?”“Có phải là nhà cửa rất cao rất cao, rất nhiều người không?”“Có phải quần áo mà họ mặc đều không có miếng vá không?”“Có phải bữa nào họ cũng được ăn thịt không?”Trẻ con có sự tò mò vô tận về thành phố trong lời đồn, bốn người mỗi người một câu, Tô Hồi nhìn khuôn mặt nhỏ ngây thơ mong đợi của chúng, lần lượt xoa đầu từng đứa: “Đừng vội, mẹ lần lượt trả lời các con, lần sau mẹ dẫn các con cùng đến thành phố đi dạo.




”Nghe thấy cô nói như vậy, bốn đứa bé đều reo hò: “Thật không mẹ? Bọn con có thể đến thành phố sao?”“Phải, chỉ cần các con nghe lời, nhưng mà trước tiên các con đừng nói chuyện này ra, nói ra ngoài thì chúng ta sẽ không đi được.



”“Chắc chắn bọn con sẽ không nói ra!” Để bày tỏ quyết tâm, Trương An Quốc và Trương Định Quốc đều che miệng mình lại, chỉ lộ ra đôi mắt to chớp chớp mắt.



***Hôm sau trời đẹp, Triệu Hạ Lan kiên nhẫn giặt những đồ nên giặt, nên phơi thì lấy ra phơi, lúc làm xong mới đến tìm Tô Hồi nói chuyện phiếm.



Cô ấy cũng tò mò, cô ấy không hay đến trấn, đừng nhắc tới vào thành phố.



Tô Hồi nhấn mạnh miêu tả cửa hàng tổng hợp ở nơi đó, nghe những thứ cô ấy chỉ từng nghe nói, hoặc là nghe món đồ chưa từng nghe, trên gương mặt của Triệu Hạ Lan khó nén hâm mộ.



“Tớ cũng muốn đến thành phố mở mang tầm mắt.



”“Sẽ có cơ hội mà.



”.