Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 6: Thi Diễn Xuất




Quả nhiên bà cụ Vương vừa nghe thấy mấy lời này, vội vàng kéo Giang Hựu Đào ra phía sau mình.

Lúc này Giang An Quốc cũng đuổi theo đến, trong tay còn cầm dây lưng, lời nói của Giang Hựu Đào, hiển nhiên ông ta cũng nghe thấy, lúc này vẻ mặt lúng ta lúng túng.

Người nhặt rau tán gẫu trên hành lang cũng bỏ dở việc, vừa nhìn thấy tình hình không ổn, lập tức xông đến.

Thậm chí trong đó còn có mấy người chắn ở trước mặt Giang Hựu Đào, dùng ánh mắt khiển trách nhìn về phía Giang An Quốc.

Gương mặt bà cụ Vương trầm xuống.

“Tiểu Giang, cậu thế mà làm ra được loại chuyện đó? Hựu Đào mới là con gái ruột của cậu.”

Thời đại này con người đều đơn thuần, lúc nguyên chủ mới bị ức hiếp, hàng xóm láng giềng không ít chống lưng cho cô, thế nhưng mỗi lần Giang An Quốc đều thành khẩn nhận sai trước mặt mọi người, tươi cười đầy mặt hứa sẽ đối xử tốt với con gái.

Thế nhưng quay đầu đóng cửa lại, làm người trưởng thành có rất nhiều cách tra tấn một con nhóc, dần dần cô trầm mặc không phản kháng.

Sau vài lần, có mấy người hàng xóm thật sự cho rằng Giang An Quốc đối xử tốt với con gái mình, nhưng một số người lại không cho rằng như thế.

Chẳng qua mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, trong nhà không ai chống lưng cho đứa nhỏ này, bọn họ quản được nhất thời, đâu quản được một đời?

Ví dụ như bà cụ Vương, trong lòng âm thầm mong Giang Hựu Đào nhanh chóng lớn lên, sớm một chút gả ra ngoài, rời xa gia đình này.

Hiện giờ tuồn ra chuyện Giang Hựu Đào thay con trai mẹ kế xuống nông thôn, mọi người giật mình lại tức giận, không thương con ruột lại thương con trai người khác, thật đúng là vớ vẩn.

Có thể nghĩ đến, nơi bọn họ không thấy, một Giang Hựu Đào không có mẹ yêu thương trôi qua khổ sở như thế nào?

Người ở đây đều đã làm mẹ, lúc này tấm lòng người mẹ khiến cho bọn họ đau lòng không thôi.



Một đứa nhỏ không mẹ, bị cha ruột và mẹ kế ức hiếp như vậy, coi hội liên hiệp phụ nữ là đồ trang trí sao?

Giang An Quốc vừa thấy bản thân chọc cho nhiều người tức giận như thế, vội vàng đổi sang bộ mặt người cha hòa ái, thở dài nói.

“Dì Vương, mọi người đừng nghe đứa nhỏ Hựu Đào này nói linh tinh, con bé là con gái ruột của tôi, sao tôi có thể hại con bé được cơ chứ? Chuyện xuống nông thôn này là do hai ngày trước con bé tự mình nói? Thanh niên trí thức chi viện xây dựng đất nước, xuống nông thôn học tập bần nông trung nông, đây là chuyện nghiêm túc! Đâu thể để con bé nổi tính tình trẻ con thay đổi thất thường? Hơn nữa đã báo danh, muốn sửa cũng không sửa được.”

Giang An Quốc biểu diễn một phen, quả thật giống như một diễn viên chuyên nghiệp, biểu diễn hình tượng người cha hiền lành không chút nề hà với con cái, lại không nhẫn tâm giáo dục con một cách vô cùng nhuần nhuyễn.

Trong nháy mắt ánh mắt mọi người nhìn Giang Hựu Đào mang theo không tán đồng xen lẫn thất vọng.

Ồ, nếu Giang Hựu Đào cô không phải đương sự, có lẽ cô đã tin rồi.

Còn không phải thi diễn xuất sao, ai không biết chứ?

Lúc này cô khóc càng thêm hoa lê đái vũ, chọc người thương tiếc, giọng nói và biểu cảm lộ ra khó có thể tin được.

“Cha, con không ngờ vì dì Tú Cẩm và anh Gia Bảo, cha thế mà có thể làm ra một bước này…”

Bước nào?

Đám phụ nữ thường xuyên bát quái loáng thoáng ngửi được hương vị khác thường, con nhóc Giang Hựu Đào này sao lại nói chuyện một nửa, làm người ta tò mò chết đi được!

Thật vất vả Giang An Quốc mới áp chế được lửa giận, lập tức bị dáng vẻ này của Giang Hựu Đào chọc tức đến thở hổn hển, nghiến răng nói.

“Nói linh tinh gì thế! Ông đây là vì muốn tốt cho mày, được rồi Hựu Đào, đừng ở chỗ này cáu kỉnh nữa, chậm trễ thời gian của mọi người, theo cha về.”