Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 47: Lên Công Xã




Ông bà nội của cô ấy xem như còn có lương tâm, sau khi lấy được nhà thì cho cô ấy một khoản tiền, Cố Niệm Vi cầm số tiền kia xuống nông thôn, Cố Niệm Vi hiểu cách làm của nguyên chủ, chỉ là có chút luyến tiếc căn nhà ở thủ đô.

Nếu kể truyện này ở trong thôn, chẳng phải là một đề tài hay để kể?

Không người nối dõi ở đâu cũng khiến người nghị luận.

Ở trong tiểu thuyết không miêu tả rõ về gia thế của Cố Niệm Vi ở thế giới này, Giang Hựu Đào không thể nào biết được.

Trong lòng cô hơi ưu tư gật đầu: “Ai nói không phải chứ.”

Bản sửa đổi của dụ hoặc về nhà được thảo luận suốt một tuần trong đại đội, rất nhanh đã bị bát quái mới che đi.

Thời tiết ngày hè thay đổi thất thường, đêm qua lúc dậy đi nhà xí còn bầu trời đầy sao, sáng ngày hôm sau thức dậy đã thấy bên ngoài mưa to.

Trời mưa đội sản xuất vẫn có việc làm, chỉ là công điểm rất ít.

Chút công điểm này đối với đám thanh niên trí thức mà nói rất chướng mắt, vừa đến ngày mưa bọn họ kết bạn đi lên công xã.

Bởi vì có thể ra ngoài đi bộ một lúc, ngày này bầu không khí trong điểm thanh niên trí thức khá nhẹ nhàng.

Ăn cơm sáng xong, Giang Hựu Đào thay quần áo cùng Cố Niệm Vi, Lý Vân Anh đi lên trấn trên.

Triệu Vĩnh Lan, Trương Tuệ Tuệ và Lưu Anh Tuấn đã sớm cùng đám người Vương Thiện Hỉ đi lên công xã.

Mỗi người bọn họ cầm một chiếc ô, chậm rãi đi về phía công xã.

Đường ở nông thôn là đường đất, vừa mưa là trở nên lầy lội không chịu nổi, vừa mới thấy quần áo mới đi chưa được mấy bước đã bị bùn đất bắn lên, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của bọn họ.



Đi đến đầu thôn, hai đứa nhỏ đội mưa đào rau dại trên mặt đất, ba người chăm chú nhìn lại, là Lâm Văn An và Lâm Văn Bình.

Lý Vân Anh là thanh niên trí thức cũ, đối với chuyện nhà họ Lâm, cô ta biết được rất nhiều, đối với ba đứa nhỏ này còn rất đồng tình.

Có đôi khi trên đường nhìn thấy bọn nhỏ còn cho bọn nhỏ chút đồ ăn.

Lúc đám người Giang Hựu Đào nhìn thấy hai anh em, hai anh em cũng nhìn thấy bọn họ.

Lâm Văn An và Lâm Văn Bình là song sinh, Lâm Văn An là em, cậu bé nhìn ba thanh niên trí thức che ô đi đến, sờ lên cái bụng đói meo của mình: “Anh?”

Lâm Văn An chỉ nói một câu, nhưng Lâm Văn Bình đã hiểu ý của em trai.

Hai anh em ăn ý nhấc rổ lên, chậm rãi từng bước giẫm lên đất bùn, bóng dáng gầy gò nho nhỏ lảo đảo trong mưa khiến cho các nữ sinh nhìn mà thương tiếc mấy phần.

Bọn họ cố hết sức đi về phía đám người Giang Hựu Đào, Lý Vân Anh nhìn dáng vẻ đáng thương của hai anh em, không nhịn được mà gọi lại bọn nhỏ.

“Trời mưa to như vậy, sao hai cháu không trở về nhà đi?”

Lâm Văn Bình rụt rè nhìn thoáng qua bọn họ, cúi đầu níu lấy góc áo, yếu ớt nói.

“Bà nội nói, ba anh em chúng cháu chỉ biết ăn không ngồi rồi, chúng cháu không muốn làm kẻ vướng víu, cho nên đi kiếm chút đồ ăn, tìm cho tới trưa chỉ đào được ít rau dại, có thể mang về cho cô út và chú út ăn, như thế có thể bớt chút gánh nặng trong nhà…”

Cậu bé càng nói càng cúi đầu thấp hơn, giống như rất xấu hổ.

“Cháu và anh cơm cũng chưa ăn đã đến đây.” Lâm Văn An bồi thêm một câu, sau khi nói xong còn sờ lên bụng, trông mong nhìn bọn họ.

Ba người liếc nhau, Lý Vân Anh thở dài một hơi.