Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 41: Gặp Mặt




Trong không gian của Cố Niệm Vi, mấy thứ như đồ dùng bảo hộ lao động gì đó đếm mãi không hết, cho Giang Hựu Đào một bộ cũng không tính là gì, nhưng cho dù là anh em cũng phải tính toán rõ ràng, nên trả thì phải trả, nếu không, đối tốt với một người thời gian lâu dài, đại ân tất thành đại thù.

Vốn dĩ Giang Hựu Đào còn dự định sau khi trở về lại ăn vạ hệ thống, Cố Niệm Vi vừa nói như vậy, cô suy nghĩ một lát sau đó lập tức thoải mái đồng ý.

“Được, vậy tôi cảm ơn cô trước, chờ tôi qua hợp tác xã mua bán sẽ trả lại cho cô.”

Cố Niệm Vi cười gật đầu, hai người đi về điểm thanh niên trí thức.

Lúc vào đến thôn có hai đứa nhỏ dáng dấp giống nhau như đúc từ đối diện chạy đến, trong đó có một đứa nhỏ đứng không vững, chân trái đạp chân phải đi liêu xiêu, nhanh chóng ngã xuống đất, vừa hay ở trước mặt Cố Niệm Vi.

Cố Niệm Vi ai nha một tiếng, vội vàng ngồi xổm xuống đỡ cậu bé dậy: “Cháu là Lâm Văn An hay Lâm Văn Bình, sao lại chạy nhanh như thế, té ngã rồi này!”

Giang Hựu Đào bị thái độ quen thuộc của Cố Niệm Vi với đứa trẻ này làm cho giật mình một chút, sau đó nhanh chóng nghĩ đến.

Tác giả của quyển sách kia vì để cho mọi chuyện càng thêm logic đã thiết lập từ nhỏ Cố Niệm Vi đã rất thích trẻ con, lúc học đại học còn học chuyên ngành mầm non, nhưng bởi vì trong nhà không thiếu tiền, sau khi tốt nghiệp xong, cô ấy không đi làm mà ở nhà làm bà chủ cho thuê nhà.

Ở trong sách, trước khi Lâm Kiến Trung và Cố Niệm Vi xem mắt, cô ấy đã gặp qua ba đứa con trai của Lâm Kiến Trung, đồng thời còn có lòng đồng tình rất lớn với bọn họ.

Sau khi cưới, cô ấy coi ba đứa con của Lâm Kiến Trung như con đẻ, đồng thời giáo dục bọn nhỏ cực kỳ tốt, thậm chí vì bọn nhỏ mà còn không cần con của mình, sau khi phát hiện mang thai còn tự chủ bỏ đi đứa nhỏ.



Sau khi Lâm Kiến Trung biết thì cực kỳ tức giận, hơn nữa còn trở thành cục diện mấu chốt trong sách, tạo thêm mấy viên gạch giữa tình yêu của hai người.

Giang Hựu Đào thật sự không nhịn được mà nhìn Cố Niệm Vi thêm mấy lần, mấy ngày ở trung ngắn ngủi, cô thật sự không nhìn ra trong đầu Cố Niệm Vi có hố.

Có lẽ là hố trong đầu Cố Niệm Vi quá mức bí ẩn, phải gặp được Lâm Kiến Trung mới nổi lên?

Ngay lúc Giang Hựu Đào suy tư, hai đứa con trai của Lâm Kiến Trung đã chạy đi rồi, Cố Niệm Vi đứng lên đi đến trước mặt Giang Hựu Đào: “Cô ở đó ngây người gì thế?”

Giang Hựu Đào lắc đầu: “Không có gì.”

Vừa dứt lời, một người phụ nữ trung niên mặc áo hoa lan không đội khăn trùm từ xa vẫy tay với Cố Niệm Vi: “Tiểu Cố, Tiểu Cố.”

Cố Niệm Vi quay đầu nhìn thoáng qua, hướng về phía người gọi chào hỏi: “Thím Vệ Hồng.”

Cô ấy lại quay sang nói với Giang Hựu Đào: “Cô về trước đi, tôi qua xem thử thím Vệ Hồng muốn nói gì, lát nữa tôi sẽ đuổi kịp cô.”

“Được rồi.” Lúc Giang Hựu Đào đi còn nhìn qua người phụ nữ được gọi là thím Vệ Hồng kia, chỉ cảm thấy từ đầu đến chân người phụ nữ cười cực kỳ dịu dàng kia viết rõ mấy chữ gian xảo.

Người đứng đắn ai sẽ giới thiệu một người có tri thức, có văn hóa, dáng dấp xinh đẹp còn ở trong lúc thanh xuân cho một người đàn ông vợ chết dẫn theo ba đứa con trai, trong nhà đầy chuyện làm đối tượng?