Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 33: Thiện Ý




Lưu Anh Tuấn một tay xách lương thực lên, Trương Tuệ Tuệ không để mình anh ta xách, giống như vừa rồi khiêng một góc, cùng Lưu Anh Tuấn khiêng về chỗ điểm thanh niên trí thức.

Lúc này Giang Hựu Đào đã nằm trên giường đất ngủ nướng.

Triệu Vĩnh Lan dựa vào giường đọc sách ăn bánh hạch đào, nhìn thấy Trương Tuệ Tuệ trở về, cô ta chậc một tiếng: “Đã nói để đồng chí Cố người ta giúp cậu mang về, cậu không cần qua đó, cậu không thấy mệt à?”

Trương Tuệ Tuệ trầm mặc không lên tiếng, đánh dấu lương thực của mình, Triệu Vĩnh Lan bị mất mặt, hừ một tiếng lại tiếp tục vắt chéo chân đọc sách.

Sắp đến trưa, lúc này Cố Niệm Vi mới vừa ăn một quả dưa chuột, vừa thảnh thơi từ bên ngoài về.

Hôm nay đến lượt Cố Niệm Vi nấu cơm, đám thanh niên trí thức cũ đã sớm đặt khẩu phần lương thực mà mình muốn ăn ở trong phòng bếp, Cố Niệm Vi qua ký túc xá nói với bọn họ một câu.

Giang Hựu Đào từ trên giường đất đứng lên, đưa một hộp cơm cho Cố Niệm Vi, trên đường khiêng lương thực về, cô đã hỏi thăm qua Cố Niệm Vi, xem mỗi bữa ăn cần khoảng bao nhiêu lương thực để nấu.

Trương Tuệ Tuệ cũng từ chỗ của Lưu Anh Tuấn đã biết, sau khi Triệu Vĩnh Lan nhìn thấy Trương Tuệ Tuệ đổ lương thực ra, trực tiếp giảm định mức của cô ta xuống hơn một nửa

“Tôi ăn ít, chỉ ăn một nửa của Tuệ Tuệ.” Cô ta cười hì hì đưa hộp cơm cho Cố Niệm Vi.

Triệu Vĩnh Lan có thể được ăn no bụng hay không, Cố Niệm Vi căn bản không quan tâm, cô ấy cầm hộp cơm đi đến phòng bếp, Giang Hựu Đào nhanh chóng thu dọn giường đất qua nhà bếp giúp cô ấy.

“Đồng chí Cố, để tôi đến giúp cô nhóm lửa.”

Cố Niệm Vi không nghĩ đến cô sẽ tới giúp đỡ, có chút ngạc nhiên.



Con người Giang Hựu Đào có một đặc điểm, chính là người khác kính ta một thước, ta kính người khác một trượng.

Cố Niệm Vi ba lần bốn lượt bày tỏ thiện ý với cô, cô đâu phải đầu gỗ, sao có thể thờ ơ?

Hơn nữa, cô đã hạ quyết tâm phải nhắc nhở Cố Niệm Vi một chút, hiện tại không tạo mối quan hệ, chẳng lẽ muốn chờ chuyện đến trước mặt, cô mới lỗ mãng xông đến trước mặt Cố Niệm Vi, cùng cô ấy nói, cô đừng đi làm mẹ kế cho người ta?

Đây không phải đầu óc có bệnh à?

“Được, vậy thì làm phiền cô.” Sau mấy giây ngắn ngủi ngạc nhiên, Cố Niệm Vi kịp thời phản ứng, cô ấy không từ chối sự giúp đỡ của Giang Hựu Đào.

Cố Niệm Vi là một nhan khống, từ nhỏ đã thích những người dáng dấp xinh đẹp

Trước khi xuyên qua, lạc thú lớn nhất của cô ấy chính là đu idol, cô ấy đu idol không giống như những người khác, người khác chỉ đu một, cô ấy đu một đám.

Không quan tâm là trong vòng gì, cũng không quan tâm nam nữ, chỉ cần dáng dấp xinh đẹp là cô ấy vui vẻ đu, đặc biệt yêu cái đẹp.

Cố Niệm Vi còn từng nói đùa với bạn tốt, mình chính là một kẻ đa tình.

Xuyên qua đến niên đại này được gần một năm, cả ngày cô ấy ngâm mình trong công việc nhà nông nặng nề. Thỉnh thoảng không ra đồng, cô ấy sẽ đi lên huyện thành, nhiều lần như vậy rồi, cho dù là ở nông thôn hay huyện thành, không có mấy người dáng dấp đẹp mắt có thể lọt vào mắt xanh của cô ấy.

Ngày hôm qua từ trên trấn trên trở về, vào lúc nhìn thấy Giang Hựu Đào, Cố Niệm Vi chỉ cảm thấy trong căn phòng bếp đen như mực sáng sủa hơn mấy phần.