Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 31: Bất Mãn




Văn phòng đại đội là một tam hợp viện điển hình, vừa đi vào đã thấy chính giữa là một cột cờ, cờ đỏ đón gió tung bay.

Cố Niệm Vi dẫn bọn họ đến một căn phòng ở giữa, gõ cửa.

“Vào đi.”

Cố Niệm Vi dẫn bọn họ đi vào, đại đội trưởng ngồi sau chiếc bàn làm việc đơn sơ, ông ta hơn bốn mươi tuổi nhưng nhìn qua lại già nua như sáu mươi tuổi.

Ở niên đại này không ai là không thấy già.

Đôi mắt khôn khéo của ông ta đánh giá qua bốn người Giang Hựu Đào một lần, trên mặt lại không có biểu cảm gì, nói: “Các cô cậu là thanh niên trí thức xuống nông thôn, hai tháng đầu sẽ có phụ cấp, mỗi tháng mỗi người sẽ được 20 cân lương thực, cách mùa thu hoạch còn hơn hai tháng, tôi đã cho người cân cho các cô cậu 50 cân, để ở chỗ đó.”

Đại đội trưởng chỉ vào mấy chiếc túi vải để ở trong góc.

Vào thời đại này, trên cơ bản lương thực đều được để ở túi vải bố, túi vải bố này cũng chẳng phải cho không bọn họ, đợi bọn họ ăn hết phải trả cho đội sản xuất hoặc là dùng công điểm để đổi.

Đại đội trưởng theo thường lệ nói mấy câu hoan nghênh bình đạm không cảm xúc, sau đó để bọn họ đi về.

50 cân lương thực khá nặng, mấy người Giang Hựu Đào là nữ sinh miễn cưỡng lắm mới xách nổi.

Ba người Trương Tuệ Tuệ, Triệu Vĩnh Lan, Lưu Anh Tuấn đứng ở trong sân đại đội thương lượng xem nên làm thế nào để chuyển lương thực về.

Giang Hựu Đào xách theo túi lương thực rời đi, vừa đi được mấy bước, trọng lượng trên tay cô nhẹ hơn, vừa quay đầu lại đã thấy Cố Niệm Vi đang giúp cô đỡ lấy một góc túi.

“Để tôi giúp cô.”



Giang Hựu Đào cũng không già mồm, thoải mái nói cảm hơn với Cố Niệm Vi, trong lòng cô thở dài một hơi, nữ chính dịu dàng thiện lương biết bao, sao lại nghĩ quẩn trong lòng đi làm mẹ kế cho người ta như thế?

Ba người Trương Tuệ Tuệ thấy Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi khiêng lương thực đi rồi, cũng cảm thấy chủ ý này hay.

“Vĩnh Lan, chúng ta đi hai chuyến nhé, trước tiên chúng ta khiêng túi lương thực của cậu về, sau đó quay lại, mình tôi xách một túi.” Lưu Anh Tuấn là đàn ông, 50 cân lương thực không làm khó được anh ta.

“Được.” Triệu Vĩnh Lan học theo Trương Tuệ Tuệ học theo Giang Hựu Đào khiêng túi về.

50 cân lương thực cũng không nhẹ, Triệu Vĩnh Lan chưa từng làm qua mấy chuyện lặt vặt này, trong lòng cô ta ấm ức.

“Tuệ Tuệ, cậu nhìn Giang Hựu Đào đi, ở trên xe lửa cùng chúng ta tốt bao nhiêu, kết quả vừa đến chỗ điểm thanh niên trí thức đã lập tức thay đổi, cậu nhìn sáng hôm nay, cô ta luôn không thích nói chuyện với bọn mình.”

Trương Tuệ Tuệ nhìn thoáng qua hai người Giang Hựu Đào càng đi càng xa, nói.

“Nếu là tôi, tôi cũng không nói chuyện với cậu, cậu xem thử xem buổi sáng đã nói những gì? Người ta có ý tốt đến gọi chúng ta dậy, cậu lại mắng người ta một tràng, đổi lại là mình, mình cũng không để ý đến cậu.”

Triệu Vĩnh Lan bĩu môi đáp: “Mình đâu cố ý, ai bảo cô ta gọi mình dậy sớm như thế, đoạn đường này chúng ta mệt mỏi bao nhiêu, chẳng lẽ cô ta không biết sao?”

Trương Tuệ Tuệ không nói chuyện.

Lúc hai người khiêng lương thực về ký túc xá, Giang Hựu Đào đang uống nước, Cố Niệm Vi ngồi trên giường cầm một quyển sách đọc.

Triệu Vĩnh Lan chưa từng mệt mỏi như vậy, cô ta nhìn thấy hai người kia thoải mái nhàn nhã như thế thì có chút tức giận.