Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 22: Duyên Phận




Dưa muối kèm theo lương thực tinh, tổ hợp này khiến người ta cực kỳ thỏa mãn, thậm chí Trương Tuệ Tuệ ăn đến nheo mắt lại.

“Ăn ngon thật đấy, Hựu Đào, tay nghề của bà ngoại cô thật tốt.” Sau khi chia sẻ đồ ăn, Trương Tuệ Tuệ tự giác kéo gần khoảng cách với Giang Hựu Đào.

Giang Hựu Đào gật đầu, tay nghề của Hách Cúc Hương thật sự rất tốt.

Giáo dưỡng của Trương Tuệ Tuệ và Lưu Anh Tuấn rất tốt, sau khi múc một muỗng dưa thì không vươn tay ra nữa, đây là thịt và dầu, quý giá biết bao nhiêu, ăn một miếng cho đỡ thèm là được, sao có thể không biết xấu hổ ăn tiếp?

Triệu Vĩnh Lan thì khác, sau khi ăn một thìa, cảm thấy mùi vị không tệ, lại múc mấy thìa: “Tôi cảm thấy cũng chỉ đến thế thôi, trước đó ở nhà hàng quốc doanh, tôi nếm qua món ngon hơn nhiều.”

Giang Hựu Đào nghe thấy thế thì cực kỳ không thích, vì thế lúc Triệu Vĩnh Lan lại đưa tay ra định múc, cô đóng nắp lại, thuận tay đưa nửa trứng gà còn chưa ăn trả lại cho cô ta.

Bọn họ không thân quen, Giang Hựu Đào cô không cần nuông chiều cô ta.

Triệu Vĩnh Lan bĩu môi, nói một tiếng keo kiệt, vẻ mặt Trương Tuệ Tuệ và Lưu Anh Tuấn mang theo xấu hổ.

Lưu Anh Tuấn cầm thịt khô chưng mà mẹ mình chuẩn bị chia cho Giang Hựu Đào, Trương Tuệ Tuệ cũng lấy ra mấy loại quả, ánh mắt hai người nhìn Giang Hựu Đào mang theo xin lỗi.

Giang Hựu Đào muốn từ chối cũng không được, nhìn bọn họ như thế, cô từ trong túi quần lấy ra khoai lang khô mà Hách Cúc Hương làm chia cho bọn họ ăn.

Khoai lang khô trải qua mấy lần phơi, chưng làm thành, mềm ngọt thơm ngon, bên ngoài mang theo một lớp tường trong suốt, hoàn toàn khác với món khoai lang khô cắn còn không cắn nổi bán trên thị trường.

Trương Tuệ Tuệ ăn mà mắt sáng lên.

Giang Hựu Đào không chia cho Triệu Vĩnh Lan, Triệu Vĩnh Lan cũng không cần, chỉ từ trong túi lấy ra một thanh chocolate bẻ ra làm ba phần chia cho Trương Tuệ Tuệ và Lưu Anh Tuấn, còn cố ý khen ngợi vị ngon của nó.

Giang Hựu Đào không thèm, cô không thích ăn chocolate, còn ngại vị đắng của thứ đồ chơi này.



Vì thế lời nói lại nhiều hơn, trải qua hiểu biết lẫn nhau, Giang Hựu Đào biết bọn họ đều đến công xã Tảo Hương, huyện Quang Minh của Cáp Tỉnh.

Thật đúng là trùng hợp: “Tôi cũng đến Tảo Hương.”

Trương Tuệ Tuệ tiếp tục xác nhận thêm: “Cô đến đại đội nào?”

“Liễu Thụ Câu.”

Trương Tuệ Tuệ và Lưu Anh Tuấn liếc nhau cười nói.

“Chúng tôi cũng đến đại đội Liễu Thụ Câu, chúng ta thật có duyên phận.”

Triệu Vĩnh Lan cũng có chút ngạc nhiên.

Thanh niên trí thức đến Cáp Tỉnh thật sự quá nhiều, Cáp Tỉnh cũng có rất nhiều nơi, bọn họ căn bản không nghĩ đến, tùy tiện tìm một chỗ ngồi, thế mà có thể gặp được một người xuống chung một đại đội.

“Cũng đúng, quả thật là có duyên.” Giang Hựu Đào cũng cảm khái, lấy dáng vẻ hiện tại của Triệu Vĩnh Lan, chỉ sợ xuống nông thôn, cuộc sống sẽ không bình thản.

Bởi vì sắp đặt chân ở cùng một đại đội, vì thế ở hành trình phía sau, Triệu Vĩnh Lan thu liễm tính tình, bốn người bọn họ giúp đỡ lẫn nhau, ngay cả đi nhà vệ sinh cũng kết bạn cùng đi, tuyệt đối không lạc đàn, chung đụng xem như hòa hợp.

Người trên tàu hỏa nhiều, nhà vệ sinh ít, mỗi lần đi nhà vệ sinh giống như tác chiến vậy, đổ cả người mồ hôi.

Dưới loại tình huống này, đám người Giang Hựu Đào ăn ý giảm bớt số lần uống nước.

Sau khi thay phiên ngủ hai gác, cuối cùng bọn họ cũng đến Cáp Tỉnh, lúc này mới hơn ba rưỡi, nhưng trời đã tờ mờ sáng.