Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 18: Đưa Tiễn




Cứ như vậy Hách Cúc Hương còn không ngừng gắp đồ ăn cho cô, Ứng Đức Hưng và Ứng Triều Vinh, hai cha con vùi đầu ăn, chỉ gắp rau xanh, dưa muối, khoai tây, không đụng đến thịt.

Bữa cơm này Giang Hựu Đào ăn đến no căng, trái tim cũng trở nên ấm áp mềm mại.

Sau bữa cơm trưa, Giang Hựu Đào lại nằm trong phòng mà trước khi Ứng Nguyệt Hà lấy chồng ở, trong lúc khép hờ mắt, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng bà cụ ở bên ngoài lẩm bẩm, đều là mấy lời nói đưa cô mang gì xuống nông thôn.

Cùng với những tiếng dong dài này, Giang Hựu Đào nặng nề ngủ thiếp đi, lúc mở mắt ra mặt trời đã lặn về tây, trước khi ra ngoài ăn cơm, cô đặt hết số tiền trợ cấp lấy từ nhà họ Giang đến để ở phía dưới gối đầu.

Số tiền này Giang Hựu Đào sẽ không dùng đến, tiền trợ cấp cho thanh niên xuống nông thôn đã đủ cho cô dùng.

Gạo và mì lấy từ phòng bếp nhà họ Giang đến, cô đặt ở trong tủ quần áo chẳng biết đã được dọn vào nhà từ khi nào, cô vừa nhìn qua, lu đựng lương thực nhà họ Ứng đã thấy đáy, còn đều là lương thực phụ, không có quá nhiều lương thực tinh.

Mấy đồ trong nhà bếp nhà họ Giang tuy không phải lương thực tinh, nhưng so với lương thực phụ đã khá hơn nhiều.

Bữa tối cũng rất phong phú, thịt hầm, trứng rán lá hẹ, ăn xong bữa cơm này, Giang Hựu Đào phải đi.

Chân Ứng Đức Hưng không tiện cho nên ở lại nhà, trước khi ly biệt, ông ấy đẩy xe tiễn Giang Hựu Đào đến cửa, nhẹ nhàng vỗ tay cô dặn dò.

“Có việc gấp thì gửi thì về nhà, đi hôi.”

Bàn tay Ứng Đức Hưng tràn đầy vết chai, lại ngoài ý muốn ấm áp, Giang Hựu Đào đáp.

“Cháu biết ạ, ông ngoại vào nhà đi.”

“Ừ.” Ứng Đức Hưng đáp, lại không đi.



Giang Hựu Đào theo bà ngoại và cậu đi về phía trước, trong lúc lơ đãng quay đầu lại, Ứng Đức Hưng vẫn còn ở tại chỗ, lẳng lặng nhìn theo, thấy cô quay đầu lại thì vẫy tay với cô.

Không biết làm sao, trái tim Giang Hựu Đào chua xót, có chút khó chịu.

Dọc đường ngồi thuyền, Hách Cúc Hương lặp đi lặp lại dặn dò cô những việc cần chú ý sau khi xuống nông thôn, Giang Hựu Đào không ngại phiền, kiên nhẫn lắng nghe, ngoan ngoãn đồng ý.

Ứng Triều Vinh cầm theo túi lớn túi nhỏ mà mẹ mình chuẩn bị cho cháu gái ngoại, trầm mặc an tĩnh đi theo phía sau bọn họ.

Đến trạm phà, Hách Cúc Hương lưu luyến cầm tay Giang Hựu Đào.

“Mẹ, Hựu Đào, ở nơi này!”

Ba người vừa mới đi vào trạm, một người phụ nữ dáng vẻ đoan chính thanh tú cầm theo một túi xách bước nhanh đến trước mặt bọn họ.

Không có hàn huyên dư thừa gì, cô ấy trực tiếp nhét túi vào trong tay Giang Hựu Đào, nhanh chóng nói.

“Bên trong có 50 cân gạo, còn có xà phòng thơm, xà phòng, khăn mặt, bàn chải đánh răng, dầu gội đầu, kem dưỡng da, tất, cùng một số đồ mà con gái dùng.”

Nói đến đây, cô ấy lại kề sát vào Giang Hựu Đào, giọng nói cực kỳ nhỏ.

“Trong tất có ít tiền, sau khi lên xe lửa cháu vào nhà vệ sinh lấy ra giấu trong người, nghe thấy không?”

Nhà họ Ứng sống ở nông thôn, mặc dù Ứng Thái Hà gả vào trong thành trấn, nhưng cô ấy không quản việc nhà, mấy thứ này mỗi thứ đều cần dùng đến phiếu, đến tiền, Giang Hựu Đào có thể nghĩ đến để chuẩn bị những thứ này rất không dễ dàng, muốn trả lại, lại bị Ứng Thái Hà trừng mắt đưa về.

“Cầm lấy, dì út của cháu không thiếu mấy thứ này!”