[Thập Niên 70] Tiểu Tức Phụ Yêu Kiều

Chương 17: Hồ Tiểu Vân (1)




Mẹ Trần mặc kệ, cảm thấy Du Tích Thần tốt, nhất là sau khi ăn một bữa cơm, càng cảm thấy đứa trẻ này hơn hẳn Chu Chí Quân.



Trần Ngọc Kiều lộ mặt ra từ cửa, còn không biết sống chết bổ sung một câu: “Cháu cũng cảm thấy người này tốt."



"Cháu gả cho anh ấy, không muốn gả cho họ Diêu gì đó."



Đen với cường tráng cái gì, chắc chắn xấu xí!



Bà nội Trần: "..."



Bà nội Trần bị chọc tức, không muốn nói chuyện.



Mẹ Trần nghe thì rất là tán đồng mà gật đầu: “Yên tâm, gả cho nó chắc chắn không sai."



"Có mẹ ở đây, không bắt nạt con được!"



"Vâng." Trần Ngọc Kiều đỏ mặt, có được lời cam kết này, cô xấu hổ đóng cửa.



Nhìn là biết cô vừa ý người ta.



Bác gái cả Trần thấy bà nội Trần còn muốn mắng chửi người, thì vội vàng ngăn lại: “Mẹ, đừng nóng giận, chị dâu hai nói cũng có lý. Sau này đều ở trong một nhà thì có thể thế nào? Không bắt nạt được con gái chúng ta."



"Yên tâm."




Bà nội Trần thở dài, mình lo lắng chuyện này à?



Bà nội Trần lo lắng sau này đứa bé kia trở về thành phố!



Vỗ ngực để mình thuận giọng, bà nội Trần ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy cả nhà thằng Hai đang tụm lại mừng khấp khởi mà xem đồ Du Tích Thần mang tới ở trong phòng, cổ họng lập tức khó thở.



Lũ óc lợn, sao ngu ngốc hết cả vậy?



Mọi chuyện đã được quyết định nhất thời đã khích lệ mẹ Trần. Sáng hôm sau, trước khi ra cửa, mẹ Trần còn không quên dặn dò ba cô con dâu: “Chúng ta phải nói thật hào hứng, phải để tất cả người trong đội đều biết con gái mẹ cũng tìm được đối tượng, không lâu nữa là sắp kết hôn rồi."



"Còn phải ra sức khen thanh niên trí thức Du, điều này có liên quan đến mặt mũi của cả nhà chúng ta."




Không phải chỉ Chu Chí Quân có thể tìm được đối tượng, mà phía sau con gái mình có không biết bao nhiêu người xếp hàng muốn kết hôn!



Chị ba Trần nghe vậy thì lập tức vỗ ngực bảo đảm: “Mẹ, mẹ yên tâm trăm phần trăm, chúng con biết mà."



Dù bình thường như thế nào, nhưng lúc đồng lòng chống lại bên ngoài vẫn rất đoàn kết. Chuyện lần này ồn ào khá to, kiểu gì vẫn là nhà họ mất thể diện. Chị ba Trần cũng có con gái, mặc dù bây giờ nó còn nhỏ, nhưng chưa tới vài năm cũng sắp có đối tượng, đến lúc đó bị ảnh hưởng thì làm thế nào?



Nhất định phải kéo lại mặt mũi nhà họ Trần!



Chị cả Trần cũng gật đầu, cảm thấy lần này rốt cuộc nhà họ Trần cũng khắc phục được khó khăn.




Chị hai Trần thấy hai chị em dâu đều phụ họa, thì cũng hơi gật đầu.



Mẹ Trần không trông cậy chị hai Trần có thể làm gì, bà ấy nói chủ yếu cho vợ thằng ba nghe, mặc dù bình thường chị ta làm cho người ta ghét, nhưng chuyện nói nhảm này thích hợp với chị ta nhất.



Vì vậy, qua một buổi trưa ra sức tuyên truyền, chuyện Út nhà họ Trần sắp gả cho thanh niên trí thức Du đã truyền khắp đội.



Mới nghe thấy chút tiếng gió, bây giờ đã trực tiếp quyết định kết hôn, nghĩ tối hôm qua có người nhìn thấy thanh niên trí thức Du đến nhà họ Trần, có thể thấy, đây đã chuyện chắc chắn.



Lần này không ổn rồi, xem tình hình này thì nhà họ Trần có thể gả con gái ra ngoài trước.



"Không biết được, dù sao cũng sắp rồi, thanh niên trí thức Du nói làm theo yêu cầu nhà chúng tôi, không thể để Út oan ức."



"Cũng không phải là tôi khoa trương, thanh niên trí thức Du đó tương đối phúc hậu, ngày thứ nhất đến cửa đã mang quà cáp quý trọng, nào là đường đỏ, nào là bánh bích quy, bánh bích quy kia vừa xốp vừa giòn, là thứ mà nhà chúng tôi không mua nổi để ăn Tết, đứa bé kia trông gầy gò mà có lòng như vậy. Đúng là một đứa bé tốt."



"Đâu như ai đó, đính hôn năm năm mà tết nhất chỉ đưa tới một giỏ thức ăn, còn là nhổ thức ăn trong vườn nhà mình, không so được!"



"Tốt vậy à?"



"Nghe thím nói kìa, nếu không tốt thì mẹ chồng tôi sẽ vừa ý chắc? Mẹ chồng tôi còn nói sau khi kết hôn thì cho hai đứa chúng nó ở trong nhà, nghĩ nếu sau này về thành phố thì Út cũng đi theo. Đến lúc đó cơ hội gặp mặt sẽ ít đi, cho nên bây giờ cả nhà ở bên nhau mới đúng. Nào biết đứa bé kia lại không nghe, nói mình bỏ tiền ra xây một căn nhà mới ở trong đội, sẽ không để Út chịu khổ, còn nói mình có thể chăm sóc vợ, không thể để cho người lớn bận tâm đến."



"Ai dà, cũng không có gì."