Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều

Chương 5





Vẻ mặt Tiểu Bình khiếp sợ, theo tình hình bây giờ nếu như trong nhà có hai ba người con không có việc làm nhất định phải có một đứa xuống nông thôn.


Trong nhà cô có anh chị có thể tiếp nhận công việc của bố mẹ, ủy ban nhân dân yêu cầu cô xuống nông thôn, bố mẹ và anh chị đã tìm quan hệ mua việc làm.


Phải biết rằng, một khi đã xuống nông thôn rồi thì có thể cả đời này sẽ cắm rễ ở nông thôn.


Theo tình trạng của Vương Tiểu Thanh, ủy ban nhân dân tuyệt đối sẽ không yêu cầu Vương Tiểu Thanh xuống nông thôn.

"Hả, cô không biết, lúc trước chị kế Vương Mộng Mộng và tôi cùng một hộ khẩu, tôi không tính là con một, hẳn là ủy ban nhân dân yêu cầu chị ấy xuống nông thôn, sau đó chị ấy lén lút báo danh thành tôi đi xuống nông thôn, mãi hôm nay tôi cũng mới biết được" Vương Tiểu Thanh nói rõ ràng nguyên nhân.


“Vậy, làm sao bây giờ? "Mặt Tiểu Bình ủ rũ.


"Không sao, cô không biết đâu tôi từ lâu đã muốn tách khỏi bọn họ, nếu tôi còn ở đây sẽ không tránh được bị bọn họ tra tấn, còn không bằng đi thật xa" Vương Tiểu Thanh nói ra lời trong lòng.


"Tiểu Thanh, cô không cần phải nghĩ như vậy đâu, ở đây cô còn có tôi mà" Tiểu Bình kéo tay Tiểu Thanh lại an ủi.



"Vẫn còn tin tốt nữa, tin tốt chính là công xưởng bồi thường một vị trí công việc chính thức khi cha tôi không may qua đời, tôi muốn bán nó đi, cô có muốn mua không" Vương Tiểu Thanh cuối cùng cũng nói ra trọng điểm.


"Thật sao, vậy cô có công việc rồi thì có thể đi tới văn phòng thanh niên tri thức nói rõ, có thể không phải đi xuống nông thôn nữa" Tiểu Bình lại vui vẻ trở lại.

"Không, Tiểu Bình, cô nghe tôi nói, nếu như tôi đi làm, mẹ kế của tôi sẽ không bỏ qua cho tôi đâu, bà ta sẽ gây sự đến nổi gà kêu chó sủa, mà tôi lại không đánh lại bọn họ, cô có lẽ không biết, bà ta độc ác tới mức nào" Vương Tiểu Thanh nói xong liền nhớ tới buổi sáng bị hai mẹ con bọn họ đánh đến bất tỉnh.


"Thật sao, Tiểu Thanh, cô thật sự muốn bán cho tôi sao" Tiểu Bình có chút vui vẻ cũng có chút không vui vẻ.


"Là thật, nếu không lần này tôi đã không tới đây rồi.

"

"Chờ tôi vài phút, tôi đi gọi điện thoại" Tiểu Bình lập tức chạy xuống phòng thường trực dưới lầu, mượn điện thoại gọi cho mẹ mình.


Khoảng mười lăm phút sau, mẹ Tiểu Bình thở hồng hộc chạy về.



"Tiểu Thanh, lời Tiểu Bình nói có đúng không, cháu muốn bán công việc cho nó sao" Mẹ Tiểu Bình chưa kịp ngồi xuống đã vội vàng hỏi trước.


"Là thật dì à, dì xem cái này sẽ biết" Vương Tiểu Thanh và mẹ Tiểu Bình cũng đã gặp nhau nhiều lần, Vương Tiểu Thanh biết cả nhà họ đều là người chính trực, vì vậy liền đưa giấy chứng nhận công việc cho mẹ Tiểu Bình xem.


Mẹ Tiểu Bình mở ra nghiêm túc đọc một chút, cũng đồng tình nhìn Tiểu Thanh.


"Đứa nhỏ đáng thương, cháu có muốn suy nghĩ lại một chút hay không" Mẹ Tiểu Bình sợ Tiểu Thanh còn chưa nghĩ rõ ràng.


"Không cần suy nghĩ, ngày mai cháu sẽ xuống nông thôn, phần công việc này nếu như hai người không mua, cháu cũng sẽ bán cho người khác.

"

Về phần giá cả, hai người tự xem xem thế nào, cháu tin tưởng hai người" trong lòng Vương Tiểu Thanh hiểu rõ, cũng tin tưởng bọn họ sẽ không nói giá thấp hơn thị trường.


"Được, nếu cháu đã nghĩ kỹ rồi thì dì cũng không lề mề nữa, giá công khai năm trăm" trong lòng mẹ Tiểu Bình có chút bồn chồn, trong nhà vốn dự tính chuẩn bị năm trăm cho Tiểu Bình mua công việc, nhưng cũng không biết Vương Tiểu Thanh có chê ít hay không.


"Được, vậy thì năm trăm đồng, tốt nhất hôm nay chúng ta nên nhanh chóng đi làm thủ tục, nói thật với dì, cháu sợ mẹ kế ngày mai sẽ đến cửa nhà máy chặn đường cháu" Tiểu Thanh nghĩ hiện tại bọn họ hẳn đã phát hiện thảm kịch trong nhà.