Vương Tiểu Thanh vừa bước vào, người cao gầy liền đứng ở cửa canh gác.
Vương Tiểu Thanh len lén ngẩng đầu nhìn, suýt chút nữa thì sợ chết khiếp, sao anh ấy lại ở đây, xong rồi, xong rồi, chắc mình bị lộ rồi.
Không đúng, với bộ dáng hiện tại của mình chắc anh ấy không nhận ra mình đâu, vậy thì không nên nói gì, tốt nhất là rút lui, Vương Tiểu Thanh nghĩ xong liền muốn quay đầu rời đi.
“Này cô kia, không phải nói có hàng tốt sao, hàng của cô đâu?” người hỏi là người đàn ông có vết sẹo ngồi cạnh Trương Vũ.
Vương Tiểu Thanh toát mồ hôi hột, dùng tay ra hiệu, chỉ vào miệng mình và lắc đầu.
“Cái gì, hóa ra là người câm, được rồi, lão nhị đi lấy giấy bút đi” người đàn ông có vết sẹo nói với Trương Vũ.
Vương Tiểu Thanh kinh ngạc xen lẫn khiếp sợ, hóa ra anh ấy là nhị đương gia của chợ đen.
Một phút sau, Trương Vũ cầm giấy bút đặt lên bàn.
Vương Tiểu Thanh không dám nhìn anh, cầm bút xong liền viết: “Bột mì 600 cân, gạo 2400 cân, đồng giá hai hào.”
“Hai hào, cô không biết giá thị trường à” người đàn ông có vết sẹo cảm thấy cô gái này đang trêu hắn.
Vương Tiểu Thanh lại cầm bút viết: “Anh xem chất lượng sẽ biết.” Sau đó, cô lấy từ túi bên trái ra một nắm gạo, rồi từ túi bên phải ra một nắm bột mì.
Người đàn ông có vết sẹo và Trương Vũ cùng tiến lại xem.
Trương Vũ cầm lên xem kỹ, hạt gạo to, trong suốt, bột mì trắng tinh không lẫn tạp chất.
Lần đầu tiên Trương Vũ thấy loại bột mì trắng như vậy, liếc nhìn Vương Tiểu Thanh một cái, rồi gật đầu với người đàn ông có vết sẹo
Người đàn ông có vết sẹo như có điều suy nghĩ, sờ sờ râu.
“Hàng của cô ở đâu, tôi lấy hết.”
Vương Tiểu Thanh viết: “Hàng còn trên xe, anh chỉ chỗ cho tôi, tôi sẽ đi dỡ hàng.
Mười một giờ trưa anh đến nhận hàng, tiền trao cháo múc.”
“Được, tôi sẽ đưa chìa khóa cho cô, đây là một cái sân ở số 81 đường Thanh Long, ngoại ô phía tây thành phố.
Cô dỡ hàng vào đó là được.” Người đàn ông mặt sẹo nghĩ dỡ hàng ở chỗ khác không an toàn lắm.
“Một nghìn hai trăm, tôi muốn một nghìn là tiền mặt, hai trăm đồng là phiếu.
Phiếu đường, phiếu thịt, phiếu vải đều được, tốt nhất có thêm phiếu công nghiệp.” Vương Tiểu Thanh thêm vào câu này vì muốn mua một cái nồi mà lại không có phiếu.
“Được, không vấn đề gì.” Người đàn ông mặt sẹo đáp ứng ngay.
Vương Tiểu Thanh không ngờ mọi việc lại thuận lợi như vậy, quay người đi ngay.
“Lão Nhị, cậu thấy thế nào?” Người đàn ông mặt sẹo vẫn hơi nghi ngờ.
“Chắc không có vấn đề gì, đại ca nhanh đi lấy tiền đi.” Trương Vũ vẫn đang suy nghĩ về bóng lưng vừa rồi, cảm thấy quen quen.
“Anh sẽ phái hai người đi theo xem thử.” Người đàn ông mặt sẹo quay vào nhà.
Vương Tiểu Thanh đi ra khỏi sân, người cao gầy đóng cửa lại và tiếp tục canh gác.
Cô định đi khôi phục lại diện mạo, tính vào nhà vệ sinh, nhưng lúc đi trên đường, cô cảm thấy có người theo dõi mình, trong lòng hiểu rõ, đoán chừng là người của người đàn ông mặt sẹo, anh ta không tin tưởng cô.
Vương Tiểu Thanh bình tĩnh đi vào nhà vệ sinh, rửa mặt, thay quần áo rồi đi ra.
Nhà vệ sinh đông người, hai tên ngốc canh ở bên ngoài chỉ chú ý đến nữ mặc áo khoác đen, đeo khẩu trang, hoàn toàn không để ý đến Vương Tiểu Thanh đã thay đổi quần áo.
Vương Tiểu Thanh đi về hướng tây thành phố, hai mươi mấy phút sau thì tìm được đường Thanh Long.
Nơi này người ở thưa thớt, không biết sau này có phát triển không, có lẽ sân này khá rẻ.
Vương Tiểu Thanh nhìn sân số 81 trước mắt, cân nhắc xem có nên mua nhà hay không.
Lúc này, hai tên ngốc canh ngoài nhà vệ sinh đã đợi gần nửa tiếng mà không thấy người, bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Cậu vào xem thử đi.”
“Sao cậu không đi vào, đây là nhà vệ sinh nữ đó, bị bắt vì tội quấy rối thì sao.”