“Đã đủ người rồi, lái xe đi” bác gái bắt đầu kêu to, bà đến từ sớm, đã đợi hơn mười phút rồi.
“Tôi vẫn chưa lên mà” Trương Hồng Châu bắt đầu sốt ruột, không ai kéo cô lên, nhưng nhìn vào thùng xe thì cũng không còn chỗ.
“Cô gái, cô không đến sớm, không có chỗ rồi, đi bộ đi nhé” Một số bác gái bắt đầu trêu đùa.
“Vương Tiểu Thanh, đều tại cô dậy sớm nhưng không gọi tôi dậy, báo hại tôi không có chỗ” Trương Hồng Châu nhìn thấy Vương Tiểu Thanh chiếm được vị trí có lợi, đầu lại nóng lên, liền trút giận lên người Vương Tiểu Thanh.
Vương Tiểu Thanh lười nói lại, cô tin rằng mọi người ở đây đều hiểu được chuyện gì xảy ra.
“Ôi chao ~ đúng là tiểu thư thành phố có khác tính tình không giống ai, ngủ dậy thôi mà cũng cần người khác gọi cơ đấy.
”
Người nói là vợ của trưởng thôn, bà nhớ cô gái này.
Khi các thanh niên trí thức đến chơi, những người khác đều mang tới nửa cân quà, chỉ có cô ấy mang ba bốn miếng bánh đào, vợ trưởng thôn cảm thấy cô ấy tặng mà như cho ăn mày vậy, khinh thường ai đây.
"Bác, không phải như vậy đâu, tôi! " Trương Hồng Châu không ngờ vợ trưởng thôn lại nói như vậy, đột nhiên thấy xấu hổ không biết nói gì.
“Thôi được rồi, đồng chí Trương Hồng Châu, cô không nên nói như vậy với đồng chí Vương, tôi xuống xe vậy, Nam Ngọc, cậu! ”.
Hoàng Cẩm đang định dặn dò Giả Nam Ngọc những thứ cần mua, thì bị tiếng động ầm ầm cắt ngang.
Không đợi mọi người kịp phản ứng, xe đã khởi động.
“Nắm chặt vào, xe khởi động rồi” là giọng của Trương Vũ, mọi người nhanh chóng bám chặt vào, Trương Hồng Châu cứ thế nhìn xe máy kéo ầm ầm rời đi.
Hoàng Cẩm còn chưa kịp nhảy xuống.
Trương Vũ trước khi đi còn liếc nhìn Trương Hồng Châu một cái, nữ tri thức này luôn đối đầu với Vương Tiểu Thanh.
Nếu là người khác, chắc chắn Trương Vũ sẽ gọi một đồng chí nam lên ngồi ghế phụ, nhưng người phụ nữ này quả thật khiến cho người ta chán ghét.
Vương Tiểu Thanh nhìn Trương Vũ một cái, không chắc anh có cố ý hay không, bất quá trong lòng vẫn cho anh một like.
Chưa đến nửa giờ đã đến thị trấn.
Lần này Trương Vũ không giúp đỡ nữa, lời của chị dâu hôm đó vẫn còn văng vẳng bên tai, khiến anh đau lòng.
“Chiều hai giờ về” Trương Vũ bỏ lại một câu rồi xuống xe đi luôn.
“Tiểu Thanh, tôi muốn đi tới cửa hàng hợp tác xã trước, cô thì sao” Lưu Hiểu Yến muốn kéo Vương Tiểu Thanh đi cùng mình.
“Cô đi trước đi, tôi phải viết thư gửi về nhà” Vương Tiểu Thanh chỉ đành viện cớ, vì cô còn phải đi mua bao tải.
“Được thôi” Lưu Hiểu Yến đi về phía cửa hàng hợp tác xã.
Vương Tiểu Thanh xoay người đi tìm người qua đường hỏi thăm chỗ bán bao tải.
“Nếu mua một hai cái thì đến cửa hàng hợp tác xã, mua nhiều thì đến nhà máy bao tải ở đường Bắc Thành mà mua.
”
Đi hơn mười phút mới thấy có bảng hiệu ghi ‘nhà máy Bao tải Hưng Vinh’, Vương Tiểu Thanh đi đến cổng nhà máy, phát hiện trước cổng nhà máy đúng là có một cửa hàng bán bao tải.
“Chào chị, cho hỏi loại bao tải nào đựng được năm mươi cân gạo?” Vương Tiểu Thanh thấy đủ loại bao tải lớn nhỏ, không biết chọn loại nào.
“Cô xem loại này, loại trung bình đựng được năm mươi cân, một hào một cái, loại nhỏ là năm xu, đựng được hai mươi lăm cân.
Còn loại lớn là một hào rưỡi, đựng được bay lăm cân, loại đặc biệt lớn đựng được một trăm cân.
” Chị bán hàng giới thiệu từng loại cho Vương Tiểu Thanh.
"Chào chị, tôi muốn mua ba trăm cái loại trung bình, có được giảm giá không?" Vương Tiểu Thanh muốn mặc cả.
“Ôi chao, ba trăm cái à, đúng là không ít, được, tôi sẽ giảm cho cô ba đồng” chị bán hàng vui vẻ giảm giá.
“Được, vậy là hai mươi bảy đồng” Vương Tiểu Thanh chuẩn bị lấy tiền.
“Ôi chao, cô gái, ba trăm bao tải, cô có thể cầm nổi không?” chị bán hàng nhìn đống bao tải chất cao.