Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều

Chương 19





"Các đồng chí, ăn xong mọi người nghỉ ngơi một chút, chiều chúng ta đi trồng rau, lát nữa tôi sẽ gọi mọi người" Hoàng Cẩm đặt bát đũa xuống nói.

"Được," Vương Tiểu Thanh đã đi tới cửa rồi, quay lại trả lời một tiếng.

Lưu Hiểu Yến và Vương Tiểu Thanh nằm xuống giường là ngủ ngay, biết nói sao được, hai ngày qua đi tàu quá mức mệt mỏi rồi.

"Hừ, không ngờ chỉ có mình tôi là làm việc mệt nhọc, các cô ăn no rồi ngủ," Trương Hồng Châu rửa bát đ ĩa xong, nhìn thấy bọn họ đang ngủ ngon lành, trong khi giường của cô vẫn chưa được dọn xong, trong lòng có chút bực bội, nhưng không dám phàn nàn to tiếng, chỉ dám lẩm bẩm.

Khoảng ba giờ chiều, Hoàng Cẩm gọi mọi người dậy.

"Các đồng chí, bây giờ chúng ta đi trồng rau.

Các nữ đồng chí trước tiên đi nhổ cỏ dại trước, tôi sẽ gánh nước.

Giả Nam Ngọc, cậu đi mượn hai cái cuốc ở nhà bà Trương, lát nữa chúng ta cần xới đất," Hoàng Cẩm phân công nhiệm vụ một cách nhanh chóng, mọi người đều không có ý kiến gì.

Khi đến vườn sau, diện tích khoảng ba đến bốn sào đất, không nhiều lắm nhưng cũng đủ dùng.


"Ồ! Ở đây còn có rau dại nữa này.

Này, Vương Tiểu Thanh, Lưu Hiểu Yến, nhìn xem, loại rau này ăn được, đừng bỏ đi," Trương Hồng Châu vui mừng vẫy tay, cầm trong tay một nắm rau dại.

"Đã biết" Vương Tiểu Thanh gật gật đầu, chỉ cần Trương Hồng Châu không âm dương quái khí, cô rất sẵn lòng chung sống hòa bình với cô ta.

Chẳng bao lâu sau, Giả Nam Ngọc mang đến hai cái cuốc nhỏ, rất thích hợp để xới đất.

Bọn họ phân công làm cùng nhau, hai đồng chí nam ở phía trước xới đất, hai đồng chí nữ ở phía sau gieo hạt giống, Trương Hồng Châu đi cuối tưới nước.

Khoảng một tiếng rưỡi là bọn họ làm xong.

“Các đồng chí, rửa tay sạch sẽ đi, tôi còn một chuyện muốn nói với mọi người,” Hoàng Cẩm xách nước lên cho mọi người rửa tay.

“Đồng chí nói đi.” Trương Hồng Châu rửa tay xong đứng một bên hỏi.

“Đội trưởng có nhắc nhở tôi, trưởng thôn ở đây được mọi người kính trọng, chúng ta là thanh niên trí thức, rất nhiều việc đều phải thông qua ông ấy, ví dụ như xin phép về nhà, đều phải nhờ ông ấy cấp giấy xác nhận.


Chúng ta mới đến, nên đến chào hỏi ông ấy, vì vậy tôi muốn nói rằng, lát nữa chúng ta đi đến nhà trưởng thôn một chuyến.” Hoàng Cẩm xoa xoa đầu.

“Được rồi, chúng ta cũng không thể đi tay không được, để tôi xem có gì mang theo không.” Lưu Hiểu Yến là người rất hiểu đạo lý đối nhân xử thế, lập tức chạy về tìm quà.

Trương Hồng Châu gần như sắp phẫn nộ, sao lại phải tặng quà chứ, cô lại chẳng có thứ gì tốt, bực muốn chết.

Vương Tiểu Thanh suy nghĩ một chút, mang hai lạng rưỡi bánh trứng.

Trước đó mua hai cân rưỡi bánh trứng, quả là quyết định sáng suốt.

Dùng giấy bọc lại hai lạng rưỡi, trông cũng ổn.

“Tiểu Thanh, cô mang gì thế? Cô thấy tôi mang theo nửa cân bánh hoa quế có được không?” Lưu Hiểu Yến lưu luyến, không nỡ nhìn bánh hoa quế trong tay.

“Không cần nhiều thế đâu, chúng ta cũng không phải tới nhờ ông ấy làm giúp chuyện gì, chỉ là quà gặp mặt, cho ông ấy một ấn tượng tốt, mang theo hai lạng rưỡi là được rồi.” Vương Tiểu Thanh cảm thấy Lưu Hiểu Yến có chút quá hào phóng.

“Được, cô thông minh hơn tôi, tôi nghe cô” Lưu Hiểu Yến nghe nói chỉ cần hai lạng rưỡi là đủ, vui vẻ lấy ra hai lạng rưỡi bánh hoa quế.

Trương Hồng Châu lúng túng nhìn nửa cân bánh đào hôm nay mua ở thị trấn, cô suy nghĩ mãi mới quyết định mua.

Cô còn chưa ăn miếng nào, chính là không nỡ ăn, giờ lại phải đem đi tặng, nghĩ mãi, cuối cùng cũng chẳng nỡ cho đến hai lạng rưỡi, chỉ lấy khoảng một lạng rưỡi hai lạng, được cái bánh đào có kích thước lớn, nên trông cũng không nhỏ lắm, không lộ vẻ keo kiệt.