Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 77




"Mẹ, cha con đâu, anh cả anh hai với các chị dâu đâu ạ?" Triệu Văn Thao hỏi.

"Cha con đến đại đội để hỏi xem khi nào thì giết lợn rồi, còn hỏi lại chuyện móng nhà. Anh cả anh hai con theo các chị dâu con về nhà mẹ đẻ rồi, đội bọn họ giết lợn, ăn thịt lợn." Mẹ Diệp rót hai chén nước đường cho bọn họ: "Uống mau đi cho ấm."

"Có hai bước đường, chưa kịp lạnh đã đến rồi. Mẹ, mẹ đừng mang việc vào người." Triệu Văn Thao nhận chén nước rồi đặt ở trên giường lò.

"Các em ăn chưa?" Chu Mẫn hỏi.

"Ăn rồi ạ." Diệp Sở Sở nói.

Mẹ Diệp cười nói: "Buổi trưa ăn ở đây đi, chúng ta ăn sủi cảo. Buổi chiều các con trở về, mẹ đi nấu thịt lợn, các con cứ nói chuyện đi."

"Mẹ, để con giúp mẹ nhé." Triệu Văn Thao vội nói, hắn cũng muốn tìm hiểu việc nuôi lợn của mẹ vợ.

"Em vừa tới đã làm việc rồi à?" Chu Mẫn cười nói: "Sở Sở, em không đau lòng sao?"

Diệp Sở Sở cười nói: "Có gì đau lòng chứ? Anh ấy muốn thì cứ làm thôi."

Mẹ Diệp biết suy nghĩ của con rể bèn cười nói: "Đến đây đi, xem lợn mà mẹ nuôi."

Triệu Văn Thao đi theo Mẹ Diệp.

Diệp Sở Sở gọi Chu Mẫn lên giường nói chuyện, tuy gian nhà không lạnh nhưng đứng trên mặt đất trong thời gian dài thì chân cũng khá lạnh.

Hai người đều lên giường lò, đưa chân đến trước bếp lò giường, vừa sưởi ấm vừa nói chuyện.

"Chị dâu này, các chị được nghỉ mấy ngày?" Diệp Sở Sở cầm nước đường lên nhấp một hớp, đưa một bát khác cho Chu Mẫn.

"Qua mười lăm tháng Giêng thì đi. Chị nghe mẹ nói, chỗ chúng ta cũng sắp có người nhận thầu rồi. Các em có tính toán gì hay không?" Chu Mẫn đang cầm chén nước đường, sưởi ấm tay nói.

"Nói thế nào đây?" Diệp Sở Sở nói: "Văn Thao không muốn trồng trọt, anh ấy nói trồng trọt không có tương lai, mấy tháng này toàn đi mua bán thôi." Nói xong thì kể lại chuyện Triệu Văn Thao buôn bán thịt rau một lần.

Chu Mẫn gật đầu: "Văn Thao quả là nhìn xa trông rộng, hiện tại triển vọng của buôn bán rất tốt."

Mặc dù bất kể Chu Mẫn có công nhận chuyện chồng mình làm hay không thì Diệp Sở Sở đều không thèm để ý. Nhưng Chu Mẫn công nhận rồi thì cô vẫn rất vui vẻ, dù sao bà chị dâu này cũng là sinh viên, chuyện sinh viên công nhận còn có thể sai được sao?

"Chị dâu nói sự thật không? Buôn bán tốt hơn so với trồng trọt ư?" Diệp Sở Sở hỏi lần nữa.

"Thật đấy, có câu nói là không buôn bán thì không giàu, không làm nông thì khó yên. Bây giờ không giống như trước đây nữa, bên ngoài thực sự là mỗi ngày một vẻ, đặc biệt là vùng duyên hải, biến hóa lớn đến mức làm người ta không thể tin được." Nói rồi Chu Mẫn kể lại tình cảnh mà mình biết về thế hệ sau lúc này một lần.

Tất nhiên Diệp Sở Sở biết đạo lý không buôn bán không giàu không làm nông khó yên ổn. Chỉ dựa vào trồng trọt thì không sản sinh ra được tiền, chỉ là thời đại này có nhiều hạn chế trong việc buôn bán, hiện tại đã khá hơn một chút nhưng suy cho cùng vẫn không có chính sách xác đáng từ phía chính phủ, trong lòng vẫn cảm thấy không thực tế. Nhưng khi nghe xong lời nói của Chu Mẫn, cô lập tức ý thức được hiện tại thật sự không còn giống trước đây nữa, khắp cả nước muốn nắm vững kinh tế rồi.

"Nói như vậy thì Văn Thao có thể thoải mái làm rồi." Diệp Sở Sở hứng khởi nói.

Chu Mẫn nhìn gương mặt đong đầy nụ cười hạnh phúc của Diệp Sở Sở thì đã biết cô em chồng sống rất tốt. Chị ta nhớ lại khi mình được gả tới đây, cô em chồng vẫn chưa lập gia đình, thời điểm đó tính tình không như vậy, không ngờ gả cho người lại thay đổi lớn như vậy.

"Sở Sở, em nói Văn Thao đang buôn bán rau xanh à?" Chu Mẫn hỏi.

"Vâng ạ, nhưng có điều chỗ đó hơi xa. Anh ấy chỉ có thể vào trong huyện tìm người vào, Văn Thao nói anh ấy chỉ tiểu thương phi pháp." Diệp Sở Sở nở nụ cười: "Lợi nhuận sẽ không cao như vậy."

Chu Mẫn thở dài: "Chỗ chúng ta lạnh, vừa đến mùa đông tuyết rơi là giao thông bất tiện, nhưng cũng chỉ có mùa đông rau xanh mới đáng giá."

Diệp Sở Sở nói: "Thực ra đường cũng còn tốt chán, hằn ra vết bánh xe, cũng không lật được xe, cho dù có lật xe thì tuyết lớn vậy cũng chẳng ngã được, chủ yếu là không có xe. Văn Thao nói xe la xe ngựa thì quá chậm, một ngày đi về thì phải đi đến tận nửa đêm, nếu như có cái xe thì tốt rồi."

Xe? Chu Mẫn hơi động lòng.

"Không có xe thì mua một cái đi. Chị đã từng thấy cái loại xe ba bánh phía sau mang theo một cái thùng xe, nhỏ hơn so với thứ mà nông dân dùng, cũng mang theo động cơ, đốt dầu, giá cũng không đắt, tám chín trăm mà thôi." Chu Mẫn vẫn bất tri bất giác mang theo quan niệm tiêu xài của thế hệ sau nên tất nhiên là cảm thấy tám chín trăm không đắt.

Nhưng Diệp Sở Sở thì không giống vậy, nghe thấy Chu Mẫn nói tám chín trăm cũng không đắt, không biết nên nói cái gì cho phải: "Chị ba, tám chín trăm đã rất đắt rồi."

Chu Mẫn cũng ý thức được vấn đề của mình, có điều cũng chỉ cười nói: "Nếu không thì như này đi, chị bỏ tiền, các em mua một chiếc, có tiền thì trả lại cho chị. Thế nào?"

Diệp Sở Sở vội vàng lắc đầu: "Chị ba, cảm ơn ý tốt của chị, chỉ là chị còn phải đi học, chỗ tiêu tiền còn nhiều hơn. Sao bọn em lại dễ dàng mượn tiền của chị được?"

Chu Mẫn nở nụ cười: "Em không cần lo lắng việc này, trường học có học bổng, và lại, chị và người ta chung vốn thiết kế quần áo, bán được khá nhiều. Em không biết thôi, ở trong thành phố có rất nhiều việc kiếm được tiền. Nào, đi vào phòng chị, chị cho em xem trang phục do chị thiết kế."

Chu Mẫn gọi Diệp Sở Sở xuống đất mang giày đi vào tây phòng.

Diệp Sở Sở cũng tò mò trang phục mà chị dâu thứ ba thiết kế nên đi theo.

Đúng là có phụ nữ thì khác biệt hẳn, gian nhà của anh ba trở nên rất ấm áp, còn mang theo một loại mùi thơm thoang thoảng.

Chu Mẫn vừa mở rương hành lý ra, vừa giới thiệu: "Đây là quà mà chị mua cho các em ở thủ đô, đây là một phần của em, vừa lúc em đến, lát nữa hãy mang về nhé." Chu Mẫn lấy một cái túi ra từ bên trong đặt lên trên giường rồi lại từ lấy ra một cuốn sổ phác họa từ trong nắp hai lớp của rương hành lý.

Diệp Sở Sở thấy trong rương hành lý đầy tràn, toàn đựng hết túi này đến túi kia, biết chắc là cho mỗi nhà một túi.

"Nhìn này, đây chính là trang phục chị thiết kế." Chu Mẫn đưa cuốn sổ phác hoạ cho cô.

Diệp Sở Sở nhận lấy mở ra nhìn, con mắt nhất thời sáng lên, mặt trên không phải trang phục vẽ bằng bút chì thì là dùng cọ màu vẽ, có váy, có áo khoác ngoài, còn có áo sơ mi, mỗi một món đều là kiểu dáng mà cô chưa từng thấy bao giờ.

Chu Mẫn chỉ vào một người trong bức vẽ nói: "Em biết bọn chị bán đi được bao nhiêu chiếc váy liền áo mềm này không? Tròn năm mươi cái đấy, mỗi một cái đều mười mấy đồng tiền."

"Mười mấy đồng!" Diệp Sở Sở hết sức kinh ngạc: "Quần áo trên thủ đô đắt như vậy cơ ạ?"

"Cũng không phải, đồ của bọn chị là hàng đặt làm tư nhân nên đắt hơn so với hàng phổ thông." Chu Mẫn cười, mang theo vẻ đắc ý nói: "Đây chính là do chị nghĩ ra đấy."

"Chị ba, chị thật là lợi hại!" Diệp Sở Sở nhìn Chu Mẫn một cách sùng bái.

Chu Mẫn cảm khái trong lòng, đã sống lại mà nếu như không nghĩ ra được chút chuyện nhỏ này thì quả là mất mặt của kẻ trùng sinh mà.

"Không tính là lợi hại, chỉ là ở trong thành phố lớn nhìn thấy nhiều sự vật nên dĩ nhiên là được gợi ý. Em xem cái này đi." Chu Mẫn lật vài tờ, chỉ vào một cái váy dài dệt kim phía trên nói: "Đây là váy lông dê, mặc vào mùa đông, bên trong mặc một cái quần bông sửa mình, bên ngoài mặc thêm cái váy lông dê này thì không còn biết cảm giác lạnh nữa. Xem cho kỹ vào, chị đã bán được cỡ một nghìn chiếc, một chiếc ba mươi mấy đồng đấy."