Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 41




Nhất định phải về nói chuyện này cho vợ hắn biết mới được.

Chuyện anh ba Diệp Minh Bắc và người vợ có học thức, vùng này không ai không biết, nhưng trên cơ bản đều là suy đoán vợ anh ta sẽ không trở về nữa, thế mà bây giờ vẫn viết thư gửi về?

Đây quả là chuyện hiếm có, đương nhiên phải nói với vợ hắn rồi.

Diệp Sở Sở đương nhiên cũng bất ngờ rồi. Trong ấn tượng của cô, chị ba của cô có thể là một người rất không tệ, nhưng mà giống như mẹ cô nói, đã ra đi để thi lên đại học thì sao có thể chịu trở về nông thôn ở?. Nhất là sau khi được nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, dù như thế nào thì cũng sẽ chướng mắt nơi như nông thôn, nhưng không ngờ là bây giờ chị ba vẫn viết thư gửi về.

Triệu Văn Thao nói: “Em về nói với mẹ một tiếng đi, mặc dù không biết trong nhà có biết chuyện này hay không, nhưng mà cứ hỏi xem, kẻo anh ba bị người ta lừa gạt.”

Diệp Sở Sở gật gật đầu, nói: “Vậy em ăn cơm trưa xong sẽ về nhà một chuyến.”

Cơm trưa cũng chỉ là vài củ khoai, đều là khoai lang vừa mới đào năm nay, ăn rất dẻo, một năm chỉ có thời điểm này là khoai ăn ngon nhất.

Ăn cơm trưa xong, hai vợ chồng liền lo chuyện của mình. Triệu Văn Thao cầm lấy túi lưới đi ra ngoài đánh cá rồi, còn Diệp Sở Sở thì nhào bột mì, cô đổ dầu vào nồi để chiên bánh ngọt. Mấy cái bánh ngọt chiên này thơm quá đi mất, mùi thơm gọi lớn nhỏ một nhà đều duỗi cổ nhìn vào trong bếp.

“Em dâu, em đang làm món gì đấy?” Chị tư vào trong, Tam Nha Tứ Nha cũng theo chân chị ta vào, chúng nó nhón chân nhìn vào trong nồi.

“Bánh ngọt chiên ạ.” Diệp Sở Sở làm nhân bánh bằng kẹo, bởi vì trong nhà chỉ còn chút kẹo này thôi. Mấy cái khác không kịp chuẩn bị nên dùng nhân kẹo để rán lên là vừa khéo.

Tam Nha thèm thuồng nói: “Thím sáu, thơm quá à.”

Diệp Sở Sở cười, nói: “Phải thơm rồi, con xem này, dầu thím chiên là dầu đậu nành trong nhà thì sao không thơm cho được?”

Cô cũng biết điều kiện trong nhà có hạn, làm cái này thật sự là có phần quá xa xỉ, thế nhưng là sau khi cô gả ra ngoài thì ngoại trừ ba ngày lại mặt ra thì sau đó cũng không thấy trở về.

Ngày hôm qua mẹ cô còn phải đích thân mang trứng gà đến cửa, thế thì hôm nay phải về ngồi một chút mới được, nhưng cô cũng không thể mang tay không về đúng không? Những cái khác trong nhà không có, nhưng chuẩn bị chút bánh ngọt chiên thì vẫn rất tốt.

Bận đến hơn hai giờ, lúc này bánh ngọt chiên mới làm xong, dầu còn dư thì vét hết lên, đáy nồi cũng không cần rửa sạch, tất cả đều dầu còn thừa để chiều nay xào rau sẽ thơm tới mức nào đây?

Chiên tổng cộng tám cái bánh ngọt, để lại cho cha Triệu mẹ Triệu hai cái, còn lại Diệp Sở Sở mang theo về nhà hết.

“Ông nội, bà nội, bánh ngọt chiên ăn ngon không?” Mã Đản nhà anh chị hai ngồi xổm trước ngưỡng cửa, băn khoăn nhìn hai cái bánh ngọt chiên trên bàn.

Không chỉ có cậu, Thiết Đản và Lư Đản chẳng phải cũng vậy sao?

Không có cách nào, thímm sáu làm bánh ngọt chiên quá thơm mà. Khiến cho không đứa nào muốn đi ra ngoài, cả đám đều chờ đợi. Nhưng đương nhiên là thím sáu sẽ không cho bọn nó ăn, vì đã tách riêng rồi, thím ấy còn phải về thăm người thân nữa, nhưng ông bà nội vẫn được một cái.

Mẹ Triệu thấy các cháu đang rất thèm ăn, bèn nói: “Đây là thím sáu mấy con làm đó, chia cho các con một cái, nhưng phải nhớ thím sáu các con tốt thế nào, nghe chưa!”

Đương nhiên là ba quả trứng sẽ vội vàng gật đầu rồi.

Mẹ Triệu chia một cái bánh ngọt chiên thành bảy phần, ba quả trứng có, bốn con nhóc cũng có.

Ba quả trứng thì khỏi phải nói, mặt mày thỏa mãn, chỉ có một cái mà thôi nhưng lại cảm thấy ăn rất ngon rất thơm!

Hai chị em Tam Nha Tứ Nha cũng nhận một miếng rồi ăn ngay, thấy vậy chị bốn thầm mắng con nhỏ lừa tiền, chẳng thấy có vẻ gì là nhớ tới mẹ ruột nó, ngay cả mùi cũng không ngửi được!

Ngược lại là Đại Nha và Nhị Nha có chút ngoài ý muốn vì không ngờ bà nội còn chia cho bọn nó một miếng giống như Thiết Đản và Lư Đản, Mã Đản.

“Mẹ...” Đại Nha nhìn về phía mẹ mình.

Mẹ Triệu cũng liếc theo sau, mặt chị hai cứng lại, nói: “Đây là thím sáu con chiên, con ăn đi.”

Nghe vậy Đại Nha mới ăn, thật sự là ăn ngon lắm luôn, nó đã lớn tới từng này rồi nhưng đây là lần đầu tiên ăn bánh ngọt chiên ngon như vậy!

Nhị Nha cũng ăn, nó cũng có một miếng.

Chờ tới khi bọn nhỏ ăn xong rồi, chị hai mới lên tiếng, nói: “Em dâu cũng quá xa xỉ rồi, không ngờ chịu chiên cái này, lại còn vừa kẹo vừa dầu.”

Lọ dầu kia là xài cho năm nay, định dùng đến sang năm đây này, thế nhưng em dâu đã đổ thẳng vào làm bánh ngọt chiên rồi. Đây có phải là không muốn sống nữa không hả?

Chị tư lập tức nói ngay: “Ơ kìa, nào có chị hai nào như chị chứ, vừa mới ăn đồ người ta vào miệng mà đã bắt đầu nói em dâu không tốt rồi.”

Vẻ mặt chị hai cứng lại, nói: “Em nói gì thế, không phải chị đang lo lắng sao? Sao có thể sống (xa xỉ) vậy được?”

Chị tư lạnh lùng nói xong thì đi về: “Sống như thế nào thì đó là việc của chú út, đâu cần người khác tới lắm miệng!”

Mặt chị hai khó coi, nói với chị ba rằng: “Em xem bây giờ nó bị gì thế, nói chuyện cứ quái gở kiểu gì!”

Chị ba bĩu môi, sao chị ta biết chị em dâu xảy ra chuyện gì. Từ sau khi ở riêng là nói chuyện như vậy rồi, trước kia tới nói chuyện lớn tiếng cũng không dám, nhưng hôm nay chị ta (chị hai) lại luôn cảm thấy hai người các cô (chị ba, chị tư) thiếu nợ chị ta (chị hai).

Thật ra mẹ Triệu, cha Triệu cũng biết làm bánh ngọt chiên có hơi xa xỉ thật, nhưng đây là muốn quay về nhà ông Diệp thăm người thân nên dù xa xỉ thì cũng phải thôi. Dẫu sao cũng đã lâu rồi chưa về mà! Hơn nữa mới ngày hôm qua, mẹ Diệp còn đưa đầy quà tới đây, trong lòng con dâu người ta không trách sao? Bây giờ con dâu về thăm người thăm mà không mang theo chút đồ tốt coi cho được về thì không phải sẽ bị chị dâu nhà mẹ cô chửi thầm sao?

Cái này cũng không phải nói đùa, con gái gả ra ngoài rồi, thân phận và lúc còn làm cô em chồng của nhà mẹ đẻ được?

Ngày xưa là người trong nhà, hôm nay tuy vẫn là người trong nhà nhưng cũng vừa là khách. Đã lâu chưa về mà hai tay lại trống trơn, vậy người nhà người ta sẽ nghĩ thế nào?

Nhưng Diệp Sở Sở sẽ không làm vậy, mấy cái bánh ngọt chiên đã chứng minh. Dùng giấy dầu gói sáu cái bánh ngọt chiên về nhà, sẽ được chào đón hơn.

Anh cả Diệp Minh Đông có năm đứa, anh hai Diệp Minh Nam có bốn đứa, nhưng anh ba Diệp Minh Bắc ngay cả một đứa cũng không có.

Đem theo sáu cái bánh ngọt về cũng không thể chia cho mỗi người một cái, vì không đủ để chia. Nếu một người nửa cái thì cũng miệng mồm bóng bẩy dầu, cũng rất ngon!

Nét mặt chị cả và chị hai cũng tốt hơn nhiều, đồng thời cũng có hơi ngạc nhiên.

Cậu em rể thì cũng coi như ổn, vì hắn rất biết cách làm người, cá hắn gửi tới đều là mấy con rất mập.

Mà cô em chồng này cũng không dễ đối phó, song hôm nay thay đổi nhiều quá, khí chất trên người cô đã khác, người không biết chắc cũng không nhận ra đâu.

Chị hai nhỏ giọng nói: “Thay đổi nhiều thật.”

Chị cả gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Dẫu sao cũng lập gia đình rồi, làm vợ người ta rồi.”

Chị hai lại nói tiếp, nói: “Em nói xem việc năm nay thím ba đón năm mới là thiệt hay giả nhỉ? Sao em cứ cảm thấy không đáng tin thế nào ấy?”

Diệp Minh Bắc không có gạt người nhà, vì vậy trong nhà ai cũng là biết rõ.

Chị hai lắc đầu, nói: "Đừng nói nữa."

Tuy chị cũng cảm thấy bất ngờ nhưng em ba ngóng trông thím ba về tới đôi mắt cũng đỏ rồi, không thể ngồi châm chọc được.