Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 391




Chu Mẫn vừa làm việc vừa nói: “Triệu Văn Thao lại nói chuyện gì với anh?".

Diệp Minh Bắc nhớ tới lời Triệu Văn Thao nói, quyết định nói chuyện này với Chu Mẫn.

Diệp Minh Bắc nói xong chuyện đã trải qua, vẻ mặt bất đắc dĩ, nói thêm: “Anh không ngờ sẽ như vậy.”

Chu Mẫn cũng không nghĩ tới thế mà có liên quan đến cô Trình, chợt nhớ tới Diệp Minh Bắc nói cô Trình mời họp hằng năm: "Anh cũng bởi vì cái này nên không muốn đi đúng không?"

Diệp Minh Bắc nói: “Đúng vậy, vốn anh muốn nói cho em biết nhưng khi nhắc tới Tiểu Mã thì cũng rẽ hướng luôn.”

Chu Mẫn vừa định nói thiệt hay giả, nhưng lập tức lại cảm thấy không ổn, bèn cười nói: "Tiểu Mã này, thật đúng là lắm chuyện thích bao đồng! Để sau em phải sắp xếp cho cậu ta nhiều chuyện chút. Đúng rồi, anh nói cô Trình nói anh rất giống sếp của cô ta?”

Diệp Minh Bắc thấy Chu Mẫn không giống tức giận, cũng thả lỏng, thoải mái mà nói: “Cô ta nói vậy, nhưng ai biết là thiệt hay giả.”

Anh thật sự không muốn bởi vì chuyện tào lao, mơ hồ vậy mà khiến Chu Mẫn hiểu lầm, thế thì anh ta cũng quá oan rồi!

Cô hỏi: “Cô Trình thường xuyên tiếp xúc với sếp của cô ta sao?”

Anh đáp: “Hình như không phải.”

Chu Mẫn rơi vào trầm tư.

Diệp Minh Bắc thấy vậy, hỏi: “Sao vậy Mẫn Mẫn?”

Chu Mẫn nói: “Chủ nhân của căn cao ốc mà chúng ta thuê em cũng biết. Gia đình có bối cảnh rất lớn, ngoài trừ cao ốc mà chúng ta thuê ra thì còn có bất động sản, là một người có tiền có thế thật sự.”

Diệp Minh Bắc nói: “Anh nghe nói cao ốc bình thường là chuyển nhiều người từ bên ngoài vào thuê.”

Chu Mẫn bảo: “Có chuyện như vậy, ví dụ anh thuê một cao ốc khác, mình để lại một phần để dùng, phần còn lại cho người khác thuê, mà người này lại thuê ở ngoài tiếp, như vậy qua tay ba, bốn người cũng có khả năng. Nhưng cao ốc chúng ta thuê thì không phải, nó trực thuộc tập đoàn Phùng Thị, dưới tập đoàn có mấy công ty, cô Trình thuộc bộ phận quản trị tài sản của tập đoàn bọn họ.”

Diệp Minh Bắc không tưởng tượng nổi: “Vậy có tiền tới cỡ nào chứ? Sao anh có quan hệ gì với người giàu có vậy được?”

Chu Mẫn đánh giá Diệp Minh Bắc, nói đùa: “Đúng vậy, em cũng thấy rất kỳ lạ. Chẳng lẽ anh thật sự là con riêng của sếp cô Trình à?”

Diệp Minh Bắc dở khóc dở cười: "Em nghĩ hay ghê, người có thể có gia nghiệp lớn như vậy, anh đoán chừng có thể làm ông cố của anh rồi đó? Còn con riêng ở đây!"

Chu Mẫn cười ha ha: "Anh thiệt tình. Hầy, cô Trình nói sếp không phải là tổng giám đốc tập đoàn Phùng Thị."

Diệp Minh Bắc sững sờ: “Hả?”

Chu Mẫn giải thích: “Dưới tập đoàn Phùng Thị có rất nhiều lĩnh vực, sếp cô Trình chỉ là một ông lớn trong những lĩnh vực đó, nhưng mà ông ta là người nhà họ Phùng, nghe ý của cô Phùng thì có lẽ không phải là chi chính.”

Diệp Minh Bắc nghe không hiểu gì hết.

Chu Mẫn giải thích nói: "Tựa như là cha anh là tổng giám đốc tập đoàn, ba người anh em các anh mỗi người chịu trách nhiệm một lĩnh vực, sau đó con của các anh lại chịu trách nhiệm một lĩnh vực, như vậy là xí nghiệp gia tộc."

Diệp Minh Bắc đã hiểu: "Vậy nếu tổng giám đốc tập đoàn là của ông cố, vậy bọn họ có năm đời lận, rất không có khả năng giàu như vậy."

Giàu mà còn chưa bị tịch thu nữa, địa chủ ở nông thôn còn bị đả đảo phải phân ruộng nữa thì đừng nói tới người giàu như vậy.

Chu Mẫn cười, nói: “Không phải như anh nghĩ, cái này chỉ trong thời gian ngắn không nói rõ được. Lúc họp mặt hằng năm chúng ta đi xem xem, xem sếp mà cô Trình nói giống anh tới cỡ nào!”

Đáng tiếc bây giờ mạng chưa phát triển, cô chỉ biết được một ít tin tức cơ bản về tập đoàn Phùng Thị, cụ thể thì không biết, thậm chí cũng không biết sếp cô Trình ra làm sao, ngay cả một bức hình cũng không có, từ điểm đó có thể nhìn ra đối phương rất ít xuất hiện.

Chu Mẫn nói như vậy, Diệp Minh Bắc cũng có chút mong đợi.

Chu Mẫn cũng rất chờ mong, bởi vì cô cảm thấy cô Trình không cần phải nói dối cái này, Diệp Minh Bắc càng không có khả năng nói dối. Nếu Diệp Minh Bắc thật sự giống sếp của cô Trình thì nói không chừng có thân thích gì với nhà họ Phùng, chỉ là khả năng này thật sự rất thấp.

Về phần Tiểu Mã nói quan hệ của Diệp Minh Bắc và cô Trình, Chu Mẫn tự động lược bỏ, loại chuyện này không thể nói vu vơ được. Nếu không thì chính là mình tìm phiền toái, cô tin rằng thật sự sẽ có một ngày Diệp Minh Bắc thay đổi, cô cũng có thể là người đầu tiên biết rõ, cô cũng tin tưởng cô có năng lực để không khiến cái ngày đó xảy tới.

Diệp Minh Bắc thì nghĩ đơn giản hơn nhiều, thấy Chu Mẫn không tin, cũng không thèm để ý. Hoàn toàn thả lỏng, chỉ ngóng trông cuộc họp hằng năm đến mà thôi.

Đáng tiếc, lúc họp mặt hằng năm, sếp cô Trình không có tới, là do một Phó Tổng giám đốc khác chủ trì, cái này khiến Chu Mẫn và Diệp Minh Bắc đều rất hụt hẫng. Song, rất nhanh đã chẳng quan tâm việc này nữa, bởi vì sau tuần lễ thời trang quần áo đặt theo yêu cầu đã được đặt nhiều hơn, vật phẩm đan, bện theo yêu cầu của anh bốn cũng được đặt nhiều. Hơn nữa lại là tết âm lịch, bọn họ bận tới mức chân chân không chạm đất, nào còn tâm trí lo lắng cái khác, là kiếm tiền thật đó!

Trong thành phố bận một năm, ở nông thôn còn bận hơn. Lúc này ở nông thôn, tuyết được nén chặt trên đường đất rồi, Triệu Văn Thao lại bắt đầu vận chuyển đồ tết, nắm bắt thời gian để kiếm một đợt cuối năm này.

Diệp Sở Sở ở trong nhà chịu trách nhiệm bán, năm nay còn muốn thịnh vượng hơn năm trước, trong nhà gần như thành một cửa hàng bán lẻ đồ ăn.

Điều này cũng có thể hiểu được. Đi chợ, chợ gần nhất còn hơn năm cây số, tới tới lui lui là hơn mười cây, mặt đường còn trơn. Nhà của Triệu Văn Thao cũng nhiều làng xóm thân cận, đã dọn dẹp hết tuyết đọng, đồ ăn thức uống cần thiết đều có hết, thiết bị sưởi ấm trong nhà vẫn còn đang mở.

Dì Dương nhìn một đống tranh tết, nói: “Sở Sở, con mở cửa hàng được rồi đó, các dì mua cũng tiện.”

Diệp Sở Sở cười, nói: "Cũng chỉ có mấy hôm nay, ngoại trừ mấy hôm nay thì còn ai lui tới bán đồ nữa chứ."

Dì Dương gật đầu, lấy một tấm thần tài, bảo: “Vậy cũng đúng. Dì muốn mua tấm tranh này.”

Diệp Sở Sở nói: “Năm xu ạ.”

Dì Dương nói: “Vậy lấy thêm một tấm.”

Dì Dương lại đi tìm kiếm.

Diệp Sở Sở nói: “Lấy một cặp Môn Thần nữa đi. Dì ơi, dì không thể một bên cửa là một môn thần mới, một bên là cũ được.”

Dì Dương nói: “Đúng đúng, con xem dì này, già rồi lẩm cẩm, đầu cũng không tốt nữa. Môn Thần phải mua một đôi!”

Diệp Sở Sở nói: “Dì ơi, bán rẻ cho dì, sáu xu một đôi!”

Dì Dương sảng khoái đưa tiền: “Ừa, con bán rẻ hơn trên chợ. Dì đã hỏi rồi, trên chợ tới một mao lận.”

Tiễn dì Dương xong, Diệp Sở Sở cất tranh tết lại, bây giờ mấy đống chồng chất trong phòng đều là đồ tết, ngoài phòng và trong phòng đều là rau cỏ, mỗi ngày đều có người tới nườm nượp. Ba bữa cơm Diệp Sở Sở đều không có thời gian ăn đúng bữa, còn Tiểu Bạch Dương thì rất thích, quanh năm suốt tháng, trong nhà chỉ có lúc này mới nhiều người, đứa nhỏ này và Triệu Văn Thao y chang nhau, thích náo nhiệt.

Buổi tối Triệu Văn Thao trở về, kiểm kê hàng hóa, tính sổ, bỏ tiền vốn ra thì hai người buôn bán lời gần một trăm đồng, phần lớn là Triệu Văn Thao kiếm.

Diệp Sở Sở nhìn tiền chồng kiếm được, lo lắng nói: “Có phải anh lại chạy xa không? Đường trơn trượt, anh lái xe cực kỳ không an toàn.”

Triệu Văn Thao đúng là chạy xa, sợ vợ lo lắng nên không nói, không nghĩ tới vợ đã nhìn ra, bảo: “Là do có người gọi anh đưa hàng. Em xem tuyết lớn thế này, bọn họ đi đến tụ tập cũng bất tiện, đều nhờ những người bán hàng như bọn anh giao tới. Em yên tâm, bọn anh nhiều người, nếu thật sự trên đường xảy ra chuyện gì thì cũng có trợ giúp.”

Diệp Sở Sở không muốn để chồng mạo hiểm: “Vậy anh cũng không nên đi, kiếm ít thì kiếm ít, chúng ta đâu thiếu tiền xài.”