Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 375




Tiểu Bạch Dương bắt đầu cười khanh khách.

“Đứa bé này cái gì cũng biết, lại cứ giả vờ hồ đồ!” Triệu Văn Thao bất đắc dĩ nói.

“Nào, ăn cơm thôi.” Diệp Sở Sở gọi hai cha con ra ăn cơm.

Triệu Văn Thao ôm lấy Tiểu Bạch Dương và xốc khỉ nhỏ lên: “Đi thôi, đi ăn nào!”

Lên giường lò ngồi ở trước bàn, Diệp Sở Sở bưng mỳ lên, bát của Tiểu Bạch Dương là làm riêng.

“Cha!” Tiểu Bạch Dương ngồi trong lòng Triệu Văn Thao, chờ cha đút cho.

Đừng thấy ban ngày Triệu Văn Thao không ở nhà nhưng việc này không hề ảnh hưởng đến sự dựa dẫm của Tiểu Bạch Dương.

Triệu Văn Thao cầm cái muỗng gỗ đút cho cậu ăn từng miếng nhỏ và tranh thủ tự mình ăn một miếng.

“Tiểu Bạch Dương, mẹ đút cho con để cha ăn nhé.” Diệp Sở Sở nói.

Tiểu Bạch Dương lắc lắc cái đầu nhỏ, biểu thị không muốn.

“Con chỉ biết có cha con thôi.” Diệp Sở Sở cười nói, tự mình cầm lên bát ăn.

Triệu Văn Thao cúi đầu nói với con trai rằng: “Tiểu Bạch Dương, có phải chỉ hướng về cha không?”

Tiểu Bạch Dương cười rất sung sướng.

“Anh ba điện thoại tới đấy.” Diệp Sở Sở nói: “Đã tìm được công việc cho anh tư rồi.”

Triệu Văn Thao nghe xong thì sửng sốt một chút: “Anh tư đan vật gì thế, không phải là giỏ đấy chứ?”

“Đương nhiên không phải!” Diệp Sở Sở nói: “Là đồ trang sức. Chính là các loại đèn lồng, nút như ý các loại ấy.”

“Anh tư còn biết cái này à?” Triệu Văn Thao rất bất ngờ.

“Em cũng không ngờ, nghe anh ba nói anh tư bện đẹp lắm, chị ba hết sức thoả mãn, nói có thể bán được giá tốt.” Diệp Sở Sở chần chờ một chút rồi nói: “Chỉ là không biết anh có hài lòng với tiền lương cho anh tư hay không thôi.”

“Việc này hỏi anh làm gì, có phải là cho anh tiền lương đâu.” Triệu Văn Thao cười nói: “Việc này cứ hỏi anh tư là xong rồi.”

Diệp Sở Sở nhìn Triệu Văn Thao rồi hỏi: “Vì sao mà anh không biết à?”

Tất nhiên Triệu Văn Thao biết bởi vì quan hệ của hắn, anh tư mới có thể ở chỗ Diệp Minh Bắc làm việc, tiền nhiều tiền ít sợ hắn có suy nghĩ gì đó, dù sao thì anh tư không hiểu buôn bán.

“Nếu như anh là anh tư thì sẽ không đòi một xu của anh ba em, anh sẽ trực tiếp phân chia sổ sách năm mươi năm mươi với anh ba và chị ba em.” Triệu Văn Thao ăn miếng mỳ và nói: “Nếu như chị ba em đã nói có thể bán được vậy thì nhất định có thể bán được, chia ra thì sẽ có lời hơn so với lấy tiền lương.”

Diệp Sở Sở không biết nói cái gì cho phải: “Anh rất tin tưởng chị ba em nhỉ.”

“Đương nhiên rồi, em toàn nói chị ba em có năng lực nhất cơ mà!” Triệu Văn Thao đắc ý nói: “Cùng buôn bán với người có năng lực thì cần tiền lương làm gì chứ? Cứ trực tiếp chia hoa hồng thôi!”

“Anh thật đúng là...” Diệp Sở Sở lắc đầu.

“Anh nói không đúng sao? Có điều chắc chắn anh tư sẽ không nghĩ như vậy.” Triệu Văn Thao nói: “Có lẽ anh tư không có nhiều lòng tin vào thứ do mình tạo ra, một lòng chỉ muốn lấy một phần ổn định đó thôi.”

“Thế em nói với anh ba thế nào đây?” Diệp Sở Sở nói: “Em nghe ra ý của anh ba, em cảm thấy đây là do chị ba quyết định, anh ba sợ anh suy nghĩ nhiều nên mới gọi điện chuyển lời cho anh.”

“Cái này thì có gì mà phải suy nghĩ nhiều, chuyện buôn bán thì nói chuyện buôn bán thôi. Em cứ nói thẳng lời của anh với anh ba em là được.”

“Phân chia sổ sách năm mươi năm mươi?” Diệp Sở Sở hỏi một câu xác nhận lại.

“Đúng vậy, còn về anh tư anh và chị ba em có bằng lòng hay không thì đó là chuyện giữa bọn họ.”

Triệu Văn Thao chỉ vì xuất phát từ việc là em trai ruột của anh tư nên mới nói như vậy.

“Vậy được, em sẽ nói như vậy.” Diệp Sở Sở nói xong lại bảo: “Anh nói chị ba em liệu có đồng ý không?”

Triệu Văn Thao nở nụ cười: “Chị ba em chắc chắn sẽ không đồng ý đâu, nói đến việc buôn bán, chị ba em khôn khéo lắm! Em không tin à? Không tin thì chúng ta đánh cược đi.”

“Không cá cược!” Diệp Sở Sở không chút do dự nói.

Cô tin tưởng vào phán đoán của chống cho nên không cá cược.

Triệu Văn Thao rất là tiếc nuối.

Quả nhiên Diệp Sở Sở gọi điện thoại cho Diệp Minh Bắc nói ý của Triệu Văn Thao. Diệp Minh Bắc vừa nói với Chu Mẫn, Chu Mẫn đã không đồng ý.

“Anh thật sự không rõ các em nghĩ như thế nào, làm sao lại không giống với điều anh nghĩ chút nào thế chứ.” Diệp Minh Bắc rất bất ngờ khi Triệu Văn Thao muốn phân chia năm mươi năm mươi, càng bất ngờ vì Chu Mẫn lại từ chối.

Chu Mẫn cười nói: “Người em rể này của anh thật là giỏi tính toán, hơn nữa lá gan cũng lớn.”

“Xem ra em không hề tức giận chút nào.” Diệp Minh Bắc nhìn vợ và nói.

“Vì sao em phải tức giận chứ? Triệu Văn Thao nói như vậy là tin tưởng em, em phấn khởi còn không kịp, sao lại tức giận chứ?” Chu Mẫn nói.

“Thế bên anh tư thì sao?”

Thái độ của Triệu Văn Thao đã rõ ràng rồi, có phải nên cho bên anh tư nhiều hơn không?

“Vẫn là mười đồng tiền, đợi bán được rồi sẽ phân chia hai mươi tám mươi với anh tư.” Chu Mẫn suy nghĩ một chút rồi nói.

“Hai mươi tám mươi? Chúng ta hai mươi, anh tư tám mươi, thế ngược lại cũng không tệ.” Diệp Minh Bắc nói.

“Cái gì mà chúng ta hai mươi chứ? Ngược lại.” Chu Mẫn nói.

“Hả, chúng ta tám mươi, anh tư hai mươi? Không phải là quá ít ư?” Diệp Minh Bắc do dự nói.

“Không ít. Đừng quên chúng ta phải tuyên truyền quảng cáo, còn phải marketing cho phổ biến, việc này không những phải bỏ tiền mà còn phải hao tổn tế bào não, đây mới là vốn liếng nhiều nhất!” Chu Mẫn nói rồi chỉ vào cái đầu của mình.

Diệp Minh Bắc không tiện nói gì nữa, dù sao anh ta đã nhìn thấy vợ hối hả ngược xuôi, bỏ ra rất nhiều sức lực vào chuyện này. Đồi phần nhiều nhất kia hình như cũng là nên làm.

“Được, vậy ngày mai anh sẽ nói một tiếng với anh tư.” Diệp Minh Bắc nói.

“Không, để em nói cho.” Chu Mẫn nói: “Anh nói rồi sẽ làm cho người ta cảm thấy dường như lỗ tiền vậy, em đi nói thì anh ấy sẽ cảm kích.”

“Mẫn Mẫn, anh ấy là anh trai của Văn Thao, không cần như vậy chứ?” Dùng phương thức đàm phán nói với anh tư khiến Diệp Minh Bắc thấy không thoải mái.

“Anh trai Triệu Văn Thao thì làm sao?” Chu Mẫn tỉnh táo nói: “Ngay cả Triệu Văn Thao cũng phải làm việc công thì giải quyết theo lẽ công. Minh Bắc, không phải lòng em u ám mà là em tôn trọng tính người, như vậy thì đối với tất cả chúng ta đều tốt. Em không muốn tương lai bởi vì vấn đề tiền mà chúng ta như thể chiếm phần hời lớn còn anh ấy thì chịu nhiều thiệt thòi.”

Diệp Minh Bắc trầm mặc một hồi rồi nói: “Cho dù em đi nói, liệu tương lai nhất định sẽ không như vậy hay sao?”

“Cũng có thể, nhưng chúng ta không chờ mong dĩ nhiên là không có thất vọng. Con người vốn đã cảm tính cho nên đối với sự việc thì phải cố hết sức trở nên lý tính.” Chu Mẫn nói: “Minh Bắc, anh muốn học sự vững tâm, nếu không sẽ bị tổn thương.”

Diệp Minh Bắc gật đầu: “Anh hiểu mà.”

Tất nhiên anh biết Chu Mẫn nói có lý, chỉ là anh trời sinh đã không mấy vui vẻ với sự đong đếm ấy.

Thật ra anh không biết lúc đầu Chu Mẫn muốn bảo anh học cho lòng dạ ác độc hơn nhưng cảm thấy anh không chấp nhận nổi chữ này nên bấy giờ mới đổi thành vững tâm.

Ngày hôm sau Chu Mẫn nói với anh tư về tiền lương và chuyện phân chia hoa hồng sau này. Anh tư ngây ngẩn cả người: “Nhiều như vậy á?”

Trông thấy anh tư phản ứng như thế, Chu Mẫn nở nụ cười, nếu như không biết thì sẽ không ai ngờ anh tư và Triệu Văn Thao là anh em ruột.

“Anh tư, anh có hài lòng không? Hài lòng thì chúng ta sẽ ký hợp đồng, một khi ký hợp đồng rồi thì không thể đổi ý, cho nên em kiến nghị anh suy tính cho cẩn thận, nghĩ xong thì hãy cho em một câu trả lời thuyết phục.” Chu Mẫn nói.

Anh tư nghe xong lời nói đó của Chu Mẫn thì bình tĩnh suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh đã suy nghĩ kỹ rồi. Được, có điều, cái hợp đồng này có thời hạn chứ?”

Chu Mẫn không hiểu.