Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 363




Triệu Văn Thao nở nụ cười: "Anh nói cũng là chuyện thường tình thôi!"

"Không phải đâu, chị ba em là kiểu người gặp chuyện thì bình tĩnh!"

"Được được được, chị ba em lợi hại, chúng ta đều phải học tập chị ba em!" Triệu Văn Thao cúi đầu nói với Tiểu Bạch Dương: "Tiểu Bạch Dương, con nói xem có đúng không?"

Tiểu Bạch Dương ngáp một cái.

"Đứa nhỏ này cuối cùng cũng buồn ngủ rồi." Diệp Sở Sở đi qua chỗ con trai ôm lấy bé, cởi quần áo cho bé: "Chị ba nói nếu anh tư có vào Nam, ổn định xong rồi cũng sẽ gọi điện thoại cho chúng ta."

Triệu Văn Thao gật gật đầu, hiện tại chỉ có thể chờ, sốt ruột cũng vô dụng.

Ngày hôm sau, Triệu Văn Thao lái xe đi vào thành phố, Diệp Sở Sở ăn sáng xong, dọn dẹp nhà cửa, trời có chút lạnh, cô đun nước ấm, đang suy nghĩ về công việc, chị tư Triệu ôm con nhỏ đến đây.

"Thím sáu!" Chị tư tiến vào, cơ thể đầy hơi lạnh.

"Chị tư đến à, mau vào nhà ngồi." Diệp Sở Sở ôm lấy Tiểu Bạch Dương rồi mời chị tư vào nhà.

"Cũng là nhà của thím ấm áp!" Chị tư ngồi ở bên cạnh giường lò.

"Em đốt hệ thống sưởi hơi, hôm nay trời đầy mây, có chút lạnh." Diệp Sở Sở rót trà nóng đưa chị ta.

Chị tư uống một ngụm nói: "Thím sáu à, thím có biết chuyện anh tư của thím vào Nam không?"

"Em biết, tối hôm qua anh ba và trưởng thôn cũng đã nói. Chị tư, chị đừng sốt ruột, anh tư chắc chỉ nói trên miệng vậy thôi." Diệp Sở Sở cũng chỉ có thể khuyên giải an ủi đôi chút.

Chị tư Triệu bắt đầu rưng rưng nước mắt: "Anh tư của cô đây là không muốn sống cùng với tôi nữa, tôi không ly hôn, anh ấy lại bỏ đi, phàm là có con trai thì mọi chuyện sẽ không trở nên như vậy."

Lại tới nữa! Diệp Sở Sở ngán ngẩm: "Chị tư, chuyện này thì cố liên quan gì đến chuyện có con trai hay không, chị đừng có việc gì cũng đẩy hết lên vấn đề này chứ!"

"Cô có con trai nên đương nhiên cô sẽ không nghĩ như vậy, cô căn bản là không biết sự khó xử của tôi!" Chị tư còn tỏ vẻ ra rất để ý: "Tôi không có con trai ngay cả mẹ ruột của tôi cũng ghét tôi chứ đừng nói đến anh tư của cô, người đàn ông này chính là muốn con trai, không có con trai anh ta sẽ thay lòng đổi dạ! Anh tư của cô đã thay lòng đổi dạ!"

Diệp Sở Sở thở dài, lần nào cô cũng rất cố gắng nói chuyện với chị tư Triệu, nhưng cứ nói vài câu là cô không chịu nổi nữa, lần này cũng như vậy.

"Chị tư, chị tới có chuyện gì à?" Diệp Sở Sở trực tiếp hỏi, có việc thì mau mau nói đi, không có việc thì về nhà nhanh nhanh giùm.

Chị tư nói: "Tôi nghe anh ba nói, chú sáu hôm nay đi vào thành phố tìm anh tư của cô, nên lại đây hỏi một chút."

"Đúng vậy, Văn Thao buổi sáng đã đi, nhưng mà chị tư, chị cứ chuẩn bị trong lòng đi, không chắc chắn là sẽ tìm được anh tư đâu." Diệp Sở Sở trước tiên nói rõ, đừng để đến lúc đó chị tư lại trút giận lên bọn họ.

"Vậy phải làm sao bây giờ!" Chị tư khóc ròng nói: "Vậy biết tìm anh ấy thế nào đây!"

"Chị tư, này ai cũng không có cách, nếu không tìm được ở trong thành phố, cũng chỉ có thể chờ anh tư gọi điện thoại về, hoặc là chờ tự anh ấy trở về." Diệp Sở Sở kiên nhẫn nói: "Chị cũng đừng lo lắng quá, anh tư không phải là đứa trẻ, người đã lớn như vậy, đi ra ngoài không có việc gì đâu."

"Cô nói nhẹ nhàng nhỉ! Bên ngoài loạn thế kia, anh ấy đi với chú sáu chuyển gạo còn gặp phải ăn cướp, đằng này còn tự mình đi ra ngoài lỡ đâu có chuyện xui xẻo gì, mấy mẹ con bọn tôi sống thế nào được!" Chị tư Triệu lại bắt đầu khóc lóc kể lể.

Tiểu Bạch Dương tò mò nhìn chị tư, lại nhìn về phía mẹ mình, cuối cùng anh mắt nó dừng ở trên người Ngũ Nha.

Ngũ Nha lớn hơn một tháng so với Tiểu Bạch Dương, đã hơn một tuổi, mắt to cằm gọn, rất là xinh đẹp, ánh mắt cũng vô cùng linh hoạt, con bé cũng nhìn thấy Tiểu Bạch Dương, sau đó nhếch miệng nở nụ cười.

Tiểu Bạch Dương cũng cười, đưa tay chỉ vào Ngũ Nha a a a nói chuyện.

"Đây là chị Ngũ Nha." Diệp Sở Sở nói với Tiểu Bạch Dương, lại nói với Ngũ Nha: "Ngũ Nha, đây là em trai Tiểu Bạch Dương."

Ngũ Nha có chút ngượng ngùng, quay đầu, giấu mình ở lòng ngực chị tư.

"Chị tư, Ngũ Nha xinh đẹp thật đấy, hơn một tuổi rồi, chị tổ chức sinh nhật cho con bé thế nào rồi?" Diệp Sở Sở chuyển đề tài.

Luôn nói về anh tư, có nói nhiều cũng vô dụng.

"Chỉ một con nhóc thối, sinh nhật cái gì!" Chị tư rất ghét bỏ nói: "Nếu nó là con trai, anh tư cô cũng đã không bỏ đám đàn bà chúng tôi mà đi rồi!"

Diệp Sở Sở vô lực thở dài.

"Tiểu Bạch Dương sinh nhật rồi à?" Chị tư hỏi.

"Qua rồi." Diệp Sở Sở nói: "Văn Thao không ở nhà, em chỉ làm ít mỳ, chiên thêm quả trứng gà."

Chị tư cũng nói tiếp đề tài này: "Tôi cũng nấu mì sợi, làm cho con bé nửa bát. Ngày sinh con chính là ngày khổ của người làm mẹ!"

"Chị tư nói rất đúng, sinh mấy đứa nhỏ thật không dễ dàng." Diệp Sở Sở nói xong lại tiếp tục chuyển đề tài: "Phường đậu hũ của anh ba làm ăn thế nào rồi?"

"Tôi cũng chưa hỏi." Chị tư không yên lòng nói: "Anh tư cô vừa đi tôi cũng không có tâm tư làm chuyện khác."

"Chị tư, phường đậu hũ của anh ba đang được hoàn thiện, không phải là chị phải qua bên đó làm đậu hũ à?" Diệp Sở Sở lại quay lại đề tài này: "Nếu nói vậy chị tư, chị cũng giống với người thành phố, mỗi ngày đều có ca làm."

Chị tư nghe thấy những lời này của Diệp Sở Sở: "Đúng vậy, đến lúc đó đem Ngũ Nha cho mẹ trông, khi đó cho con bé bú sữa cũng tiện, này thật sự là quá tốt!"

Diệp Sở Sở cười nói: "Đúng vậy, chị cũng đỡ chạy tới chạy lui."

Chị tư càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý: "Mở phường đậu hũ, anh ba ngày ngày làm đậu hủ, tôi cũng có thể ngày ngày làm việc ở phường đậu hủ. Cô nói xem thu nhập có nhiều hơn so với làm hoa màu không?"

Diệp Sở Sở nói: "Chị tư vì sao hỏi như vậy?"

"Cô không biết, một năm nay chỉ vì nha đầu chết tiệt kia, tôi phải chạy tới chạy lui làm việc, chạy đến nỗi chân tôi như muốn gãy, nếu doanh thu của phường đậu hũ cao hơn so với trồng trọt, trước hết tôi sẽ không gieo trồng gì cả, chỉ làm việc ở phường đậu hủ, cho con bé ăn cũng tiện, chờ con bé dứt sữa rồi mới trồng trọt lại." Chị tư nói: “Trước đó tôi cũng đã nói với anh tư cô chuyện này, Ngũ Nha để mẹ trông, chỉ là cho bú sữa lại phiền, đưa ra ruộng lại vướng bận tôi làm việc."

Diệp Sở Sở cảm thấy chị tư nghĩ đúng thật là đơn giản, với tính keo kiệt anh ba, có thể cho chị ta bao nhiêu tiền!

"Này em cũng không biết, đến lúc đó chị thử hỏi anh ba xem sao." Diệp Sở Sở nói: "Chị tư, Ngũ Nha nói được gì chưa?"

"Chỉ có mắng chửi người!" Chị tư nói: "Nha đầu chết tiệt kia học gì cũng không được, lại học mắng chửi người thì lại giỏi!"

Đây là do người làm mẹ như chị dạy dỗ đấy? Diệp Sở Sở phun tục trong lòng.

Chị tư nói chuyện một lát, nhớ đến thỏ nuôi trong nhà, liền ôm đứa nhỏ đi về, Diệp Sở Sở tiễn chi ta ra cửa, chị tư hai mắt đẫm lệ nói: "Thím sáu, nếu anh tư cô có gọi điện báo tin gì đó, cô giúp tôi khuyên nhủ anh ấy, kêu anh ấy đi về đi, tôi ở nhà một mình, vườn tược lớn như vậy, tôi cũng rất sợ hãi, hiện tại chị dâu hai qua ở với tôi, nhưng này cũng không phải kế lâu dài."

Diệp Sở Sở bất đắc dĩ thở dài, gật gật đầu: "Chị tư, chị yên tâm đi, em sẽ chuyển lời."

Chị tư lau nước mắt rồi rời đi.

Buổi tối Triệu Văn Thao lái xe trở lại, vừa thấy vẻ mặt là biết không tìm được anh tư.

"Anh Trần đi tới trạm vận chuyển hàng hóa hỏi thăm, xe tìm được rồi, nhưng anh tư ngồi xe bọn họ vào thành phố rồi đi xuống xe, đi đâu tiếp thì bọn họ cũng không biết." Triệu Văn Thao rửa mặt nói: "Anh lại đi nhà ga hỏi thăm một chút, có mấy chuyến xe chiều và xe đêm ngày hôm qua đi tới thủ đô, nếu vào Nam cũng phải đến thủ đô chuyển xe mới được."