Anh tư thản nhiên nói: “Anh không như vậy, nửa đời sau của anh không cần ổn định.”
Triệu Văn Thao sững sờ nhìn anh tư, phức tạp nói: "Anh không nghĩ tới hậu quả sao?"
Anh tư một hồi nói: “Anh đã từng nghĩ nhưng mà suy nghĩ rất đơn giản.”
Anh ta cho rằng tối đa cả nhà bị cháy hết chứ không nghĩ mình chết thì cả thôn cũng sẽ gặp nạn, sẽ liên lụy đến anh em trong nhà.
Triệu Văn Thao nói: “Anh tư à, thái độ cương quyết này của anh không sai, nhưng cách cương quyết không đúng. Đây là hại người hại mình.”
Anh tư nói: “Anh cũng chỉ là nổi nóng, nói ở ngoài gặp phải ăn cướp nhưng mẹ con hai người đó thì hay rồi. Từng người đều biết rõ nhưng vẫn đòi tiền, còn nói anh chẳng ra gì? Anh là trâu bò là ngựa của hai người đó sao? Cuộc sống như vậy sống có ý nghĩa gì!"
Triệu Văn Thao nói: “Trong lòng anh ấm ức em hiểu, nhưng không thể dùng cách như vậy được. Anh đã sống cùng chị tư em nhiều năm rồi, cũng đã có ba mặt con, có lẽ anh hiểu rõ chị tư là loại người gì, cũng biết người trong nhà của chị tư toàn nói những lời mà anh không thích nghe. Em cảm thấy, chuyện náo loạn tới mức này cũng là do anh dung dưỡng, nếu từ đầu anh cương quyết như thế này thì mẹ chị tư chắc chắn không dám làm vậy đâu.”
Người chiếm lợi đều là như thế này, ban đầu thử thăm dò nếu chiếm lợi thì sao. Nếu anh không có phản ứng gì thì kẻ đó sẽ tiếp tục chiếm, sau đó được một tấc lại muốn tiến thêm một bước, bấy giờ anh đã không muốn nữa nhưng cũng đã chậm. “Thăng mễ ân, đấu mễ cừu.”*, thật ra chuyện này có liên quan rất lớn đến thành ngữ này. Nếu muốn ngăn chặn thì từ đầu phải mạnh mẽ đứng lên, cho kẻ đó có cảm giác không dễ trêu vào.”
*Vào lúc nguy nan trợ giúp sẽ biết ơn, giúp nhiều thành ỷ lại và khi không giúp nữa thì chuyển sang thù ghét.
Triệu Văn Thao chính là người như vậy, nhưng hắn không phải là vì biết rõ nguyên tắc này, mà là tính cách vốn đã vậy, muốn ăn của hắn à? Không có cửa đâu. Trừ trong nhà ra thì tới tận bây còn chưa từng ăn thiệt.
Tính cách quyết định vận mệnh không phải là không có đạo lý.
Tính tình anh tư không phải mềm yếu, nếu không bây giờ cũng sẽ không bùng nổ. Anh ta chỉ là không muốn so đo, kết quả vì sự không muốn so đo này mà dẫn đến tình trạng như bây giờ.
Anh tư nói: “Anh đâu ngờ hai người đó sẽ quá đáng như vậy. Ngẫm lại thật sự là không có ý nghĩa gì.Vất vả khổ cực kiếm tiền, vẫn sống cuộc sống không thoải mái chút nào, vậy có ý nghĩa gì chứ!”
Triệu Văn Thao hoài nghi có phải anh tư bị kích thích nên xảy ra vấn đề gì rồi không, hắn nói: “Anh tư, cuộc sống chính là vậy, tranh giành cãi lộn ồn ào. Nếu không thì sao nói “mọi nhà đều là một quyển sách khó niệm.”*. Anh đừng vì chút chuyện này mà mù quáng. Anh nhìn anh nếu không muốn ở nhà thì theo em đi buôn bán đi. Bước sang năm mới rồi, hàng em cần cũng nhiều, anh giúp em trông hàng, em cho anh tiền. Chị tư ở nhà làm đậu hũ, cũng có thể kiếm thêm ít.”
*Ý chỉ trong cuộc sống hằng ngày của mỗi gia đình đều sẽ có nỗi gây go, bất đồng. Bởi vì mỗi gia đình mỗi cảnh nên cách xử lý cũng khác nhau, dẫn đến mỗi gia đình đều xảy ra vấn đề khác biệt, đây cũng là tính phức tạp của gia đình.
Anh tư chán nản nói: “Kiếm nhiều hơn nữa thì cũng có tác dụng gì đâu, chị tư em cũng sẽ cho nhà mẹ đẻ chị ta mà thôi!”
Triệu Văn Thao nói: “Anh tư à, sao cái đầu của anh không chịu suy nghĩ thế? Anh không biết cầm tiền của mình à, để tiền trong ngân hàng, mật khẩu là của anh thiết lập. Chị tư em cho dù cầm sổ tiết kiệm đến ngân hàng thì không có mật khẩu cũng không lấy được. Anh là chủ gia đình, anh nói không được thì không được chẳng phải tốt sao. Tới lá gan phóng hỏa cũng có rồi, không có can đảm giữ tiền của bản thân sao?"
Anh tư nhìn Triệu Văn Thao, suy nghĩ một chút rồi nói: “Vì sao em thích buôn bán quá vậy, buôn bán rất thú vị sao?”
Triệu Văn Thao kinh ngạc nói: “Anh tư, anh biết em rồi đấy. Em không muốn trồng trọt nhưng em vẫn phải sống nên không buôn bán thì làm gì. Về phần buôn bán có thú vị hay không thì lần này anh theo em đi buôn bán gạo, anh cảm thấy thế nào?"
Một lát sau anh tư mới nói: “Cho dù cũng được đi nhưng thật ra vào buổi tối bị ăn cướp kia anh cảm thấy rất thú vị.”
Triệu Văn Thao kinh ngạc, không biết anh tư nói vậy là có ý gì: “Hả?”
Anh tư cười cười, nói: “Anh nhớ khi còn bé đã đánh nhau với em một trận, khi đó anh hai lúc đánh nhau không dám xuống tay, còn anh ba lúc đánh nhau chỉ biết chạy, còn em là đứa bất chấp xông lên, anh sợ đánh em xảy ra chuyện gì nên chỉ có thể ở kèo dưới, nhưng từ khi anh kết hôn với chị tư em thì đã không còn đánh nhau, trận đánh đêm hôm đó đúng là sảng khoái!”
Triệu Văn Thao đảo mắt, nói: “Anh tư, đánh nhau khi còn bé chẳng là gì. Khi lớn lên thì không thể tùy tiện đánh nhau được, lỡ đánh ai bị gì cũng sẽ không tốt.”
Anh tư nói: “Anh đâu có bị ngốc, chẳng lẽ anh còn không biết để ý việc này sao?”
Triệu Văn Thao hỏi lần nữa: “Anh tư, anh có đi theo em buôn bán không?”
Anh tư nói: “Anh không đi, anh tự mình làm công việc gì đó.”
Triệu Văn Thao có chút hiếu kỳ: “Anh tư, anh muốn làm việc gì thế?”
Anh tư đáp: “Bây giờ còn chưa nghĩ ra. À đúng rồi, túi gạo của anh để lại cho em đi, tính cho cha mẹ đi, còn có ba đứa con gái của anh nữa, em bảo thím sáu làm chút gì đó để mang về. Còn chị tư em, sớm muộn gì cũng phải đưa chị ta về nhà mẹ đẻ.”
Triệu Văn Thao nói: “Anh tư, như vậy không tốt, dầu gì cũng cầm về một ít, phần còn lại thì em sẽ tặng cho cha mẹ. Đến lúc đó bọn nhỏ đến trang trại thỏ thì nói cha mẹ làm cho bọn nó ăn. Ăn của ông ba nội không sao, ăn của em thì em và thím sáu cũng sẽ không nói cái gì. Thế nhưng chị tư thì không nghĩ như vậy đâu, em không muốn gây phiền toái.”
Hắn không tiếc của, nhưng hắn không muốn là người ở sau cùng thu dọn, còn không được tán thưởng, nên hắn không chút do dự từ chối.
Anh tư vỗ vỗ bả vai Triệu Văn Thao: "Sáu à, trong anh em chúng ta em là đứa tinh nhất.”
Tinh ở nông thôn chính là khen ngợi một người, nghĩa là thông minh, cũng mang nghĩa sõi đời, nghĩa anh tư nói chính là nghĩa sau. Triệu Văn Thao rất hiểu đạo lí đối nhân xử thế.
Triệu Văn Thao nở nụ cười: “Đều đã làm cha rồi, chút chuyện ấy còn không hiểu thì làm sao để nuôi gia đình!”
Anh tư gật đầu, nói: “Sáu, tuy anh là anh của em nhưng em giỏi hơn anh, hiểu chuyện hơn anh.”
Triệu Văn Thao nói: “Anh tư, anh đừng nói vậy. Anh chỉ là tính tình quá tốt mà thôi.”
Hai anh em ở đây nói chuyện, mẹ Triệu cũng nói rõ lợi và hại với chị tư. Sau đó vào phòng Tây lại mắng anh tư một trận, anh tư không lên tiếng, chỉ cúi đầu không nói lời nào.
Triệu Văn Thao lên tiếng khuyên nhủ: “Mẹ, mẹ bớt nói vài tiếng đi, anh tư biết sai rồi.”
Mẹ Triệu nghe vậy mới thở dài, nói: “Vốn mẹ cho rằng sáu là đứa phải lo nhất.”
Triệu Văn Thao im lặng: "Mẹ, con làm sao chứ?"
Mẹ Triệu trừng liếc hắn một cái, nói: “Con câm miệng! Còn con làm sao nữa, từ nhỏ đã đánh nhau, lớn lên lại không muốn trồng trọt. Ngày nào cũng chạy nhảy ở ngoài, mẹ và cha có thể không lo lắng sao? Lại còn con thế nào! Thế nhưng mẹ không ngờ là thằng tư con sẽ làm ra chuyện lớn tới vậy!”
Anh tư cúi đầu im lặng.
Mẹ Triệu nói tiếp: “Vợ của con là loại người gì, đâu phải mới ngày một ngày hai, mẹ vợ con là loại người gì cũng đâu phải là mới ngày một ngày hai. Con xem, trước kia con không làm khó, bây giờ cuộc sống tốt lên thì lại làm loạn, con thật sự là ăn no rỗi việc đấy!"
Triệu Văn Thao nói: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa! Chị tư thế nào rồi?”
Mẹ Triệu nói: “Còn sao nữa, chỉ biết khóc! Dù sao mẹ cũng đã nói hết lời rồi, nghĩ tới cuộc sống ấm no đi, về sau mẹ nó lại đến thì đem đồ ăn ngon ra chiêu đãi, nhưng lấy đồ đi thì không được, vay tiền cũng không được. Còn làm sao nữa đây, con cái cũng đã ba đứa rồi thì còn có thể làm gì. Thế mà con còn ly hôn, con cho rằng hôn nhân dễ ly vậy sao?”
Anh tư vẫn không nói lời nào.