Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 350




Đám Triệu Văn Thao bôn ba ở bên ngoài, người nhà càng như nung như nấu hơn bọn họ. Lần này thời gian ra ngoài hơi dài nên ai nấy đều rất lo lắng.

Mấy ngày đâu chị tư Triệu vẫn không cảm thấy gì nhưng một tuần sau thì bắt đầu tâm thần không yên, mỗi ngày đều chạy đến chỗ Diệp Sở Sở để hỏi thăm tin tức.

Không phải ngày nào Triệu Văn Thao cũng đều có thể gọi điện thoại tới. Hôm nào nhận được điện thoại báo tin bình an thì còn may, chị tư Triệu trở về có thể ngủ được một giấc yên lành, nhưng hôm nào mà không nhận được điện thoại của Triệu Văn Thao thì ngày hôm sau chị tư Triệu trở lại sẽ mang theo cái vành mắt đen, ngay cả làm đậu phụ kiếm tiền cũng không làm tiếp được nữa.

“Anh tư em chưa từng rời nhà trong thời gian dài như vậy bao giờ.” Môi chị tư đều phồng cả lên: “Sớm biết như vậy thì chị đã không bảo anh ấy đi. Em nói xem, nếu như anh ấy có mệnh hệ nào thì chị đi đâu tìm con trai chứ?”

Diệp Sở Sở bắt đầu nghe rồi an ủi chị tư Triệu, nhưng khi nghe thấy đến cuối cùng lại kéo đến chuyện con trai thì lập tức không có tâm trạng. Thì ra không phải lo lắng cho anh tư Triệu mà là lo lắng không có cách nào có con trai được nữa.

“Chị tư, hai ngày nữa là trở về rồi, chị đừng có gấp, cứ về mà an tâm chờ đi.” Diệp Sở Sở nói.

Chị tư Triệu trông thấy dáng vẻ Diệp Sở Sở dửng dưng như không thì hơi bất bình vì chú út: “Thím sáu à, sao chị thấy em không sốt ruột tí nào thể? Chú út đối với em cũng không tệ, lẽ nào em không hề lo lắng cho chú ấy chút nào à?”

“Nhiều người ở chung như vậy cơ mà chị, không có chuyện gì đâu.” Diệp Sở Sở nói.

Chị tư nói: “Vậy cũng phải lo lắng chứ? Đây chính là người sẽ đi đến cuối đời với em đấy! Xem ra bây giờ chị đã nhìn ra, trong nhà này mà không có người đàn ông thì thật sự không được đâu! Lúc anh tư em ở nhà thì không có cảm giác gì, còn ghét bỏ anh ấy, cằn nhằn mà anh ấy còn không thèm để ý đến chị. Bây giờ, ôi, lòng chị ấy à, héo mòn hết cả rồi.”

Diệp Sở Sở kể lại những lời này cho mẹ Triệu nghe, mẹ Triệu lập tức cười nhạt: “Ba ngày rưỡi thấy mới mẻ, qua ba ngày rưỡi thì vẫn cằn nhằn như cũ thôi!”

Ngoại trừ chị tư tới nói lảm nhảm, còn có cha Thôi cũng tới lẩm bà lẩm bẩm.

“Ngày hôm nay Văn Thao lại gọi điện thoại tới à?”

“Thẳng cả nhà tôi thế nào rồi?”

“Đã ăn cơm chưa?”

“Uống nước chưa?”

“Đã ngủ rồi chứ?”

“Đừng để con trai tôi mệt mỏi nhé!”

Mẹ Triệu tức giận oán hận ông ta: “Lúc ở nhà có thấy ông đối tốt như thế với con trai ông đâu, vật gì cũng đều cho em trai ông, bây giờ biết con trai tốt rồi à?”

Cha Thôi vẫn còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Không có con trai thì ai nuôi tôi khi về già chứ?”

Diệp Sở Sở cạn lời, thì ra quan tâm con trai chính là để được nuôi khi về già.

Đương nhiên mẹ của Mạnh Đại cũng thường xuyên qua đây hỏi thăm con trai, bà ấy chỉ có mỗi một đứa con trai này, từ khi đi bà đã không ngủ ngon giấc rồi.

Cuối cùng hôm ấy đám Triệu Văn Thao cũng đã trở về. Hai người mẹ chồng con dâu mẹ Triệu và Diệp Sở Sở mới có thể yên tình một chút, trái tim treo lơ lửng cũng hạ xuống.

“Bọn con về rồi đây!” Triệu Văn Thao lái xe vào viện, lớn tiếng nói.

Mẹ Triệu ôm Tiểu Bạch Dương và Diệp Sở Sở ra đón, vành mắt mẹ Triệu đã đỏ cả lên.

“Thằng sáu, thằng tư, các con trở lại rồi!”

Diệp Sở Sở vỗ nhè nhẹ vào lưng mẹ Triệu: “Mẹ ơi, đã trở về là không sao rồi!”

Lúc này nông dân căn bản sẽ không đi xa, tối đa cũng chỉ thăm người thân hai ba ngày, nào giống như thế đi xa tới nhường ấy để đi buôn bán, lại còn trong thời gian dài như vậy, nào có chuyện không lo nghĩ cho được.

“Đúng vậy, trở về thì không sao nữa rồi!” Mẹ Triệu lau con mắt, nâng Tiểu Bạch Dương lên: “Tiểu Bạch Dương nhìn này, còn nhận ra kia là ai không?”

Triệu Văn Thao qua đây giang hai cánh tay ra: “Tiểu Bạch Dương, cha là ai nào?”

Tiểu Bạch Dương giang hai cánh tay nhào qua: “Chaa!”

“Trời ạ, đứa bé này thật sự là nhận ra này!” Mẹ Triệu kinh ngạc đến ngây người ra: “Đã bao nhiêu lâu không gặp rồi!”

Diệp Sở Sở cũng không ngờ, chẳng những nhận ra mà còn gọi được nữa.

Triệu Văn Thao thì miễn bàn, một tiếng gọi cha này khiến tim của hắn sắp tan chảy rồi. Hắn ôm lấy con rồi nâng lên thật cao: “Con trai giỏi quá, còn nhận ra cha nữa!”

Tiểu Bạch Dương cười rất hoan hỉ, hai tay sờ lên mái tóc loạn cào cào của Triệu Văn Thao mà không hề ghét bỏ.

“Đứa con trai này chắc chắn là ruột thịt rồi!” Anh tư Triệu cười nói.

Mẹ Triệu nói: “Mau vào nhà đi thôi, ăn cơm rồi hẵng về nhà!”

Mạnh Đại Thôi Đại bèn vội vàng nói không cần, bọn họ phải trở về xem, rời nhà lâu như vậy, bọn họ cũng nhớ nhà.

Triệu Văn Thao nói: “Trở về đi, mang theo gạo của các em ấy, trở về thì làm một bữa cho thật ngon!”

Hai người phấn khởi vác hai mươi lăm ki lô gam gạo của mình để lại mà trở về.

Anh tư Triệu nói: “Con cũng trở về đây. Mẹ ơi, mẹ có tới không?”

Mẹ Triệu nói: “Mẹ cũng đã nhìn thấy con rồi nên mẹ không đi nữa, buổi chiều mẹ phải trở về trại thỏ. Cha mẹ vợ của con đang ở chỗ này đấy, nhanh về đi thôi.”

Anh tư Triệu vừa nghe cha mẹ vợ ở đó thì bèn nói: “Chú sáu, bao gạo đó của anh để tạm ở chỗ chú nhé, đợi hai ngày nữa anh quay lại lấy.” Đoạn đi mất.

Mẹ Triệu thấy thế thì thở dài, bà đương nhiên biết con trai có ý gì, nếu như lấy bao gạo này về thì một hạt cũng không thừa lại!

Diệp Sở Sở làm bộ không thấy, cười nói với chồng mình: “Đưa con cho em đi, anh mau đi tắm một phát đi, nhìn đi anh đã thành ra thế nào rồi!”

Mẹ Triệu nói: “Đưa Tiểu Bạch Dương cho mẹ. Sở Sở, con đi làm cơm, Văn Thao còn chưa ăn cơm đúng chứ?”

“Vẫn chưa ạ, bọn con vội vã chạy về nhà luôn đấy.” Triệu Văn Thao đưa Tiểu Bạch Dương cho mẹ Triệu.

Tiểu Bạch Dương lại vẫn không muốn, quay đầu tìm cha.

“Cha đi rửa mặt một lát, bẩn quá, đợi lát nữa tắm xong sẽ bế con nhé.” Triệu Văn Thao hôn mặt của con trai.

Ánh mắt Tiểu Bạch Dương vẫn đi theo Triệu Văn Thao.

“Đứa bé này mới bao nhiêu tháng mà đã biết tìm cha rồi!” Mẹ Triệu lắc đầu liên tục: “Các cụ nói không sai, muốn có con thì phải tự nuôi!”

Triệu Văn Thao vác bao gạo nhà mình giữ lại lên. Hắn để lại năm mươi ki lô gam, mang vào trong nhà: “Vợ ơi, chúng ta làm một bữa cơm từ gạo đi!”

“Được, để em đi xào vài món thức ăn!” Diệp Sở Sở nói.

“Vợ ơi, anh nhớ em lắm!” Triệu Văn Thao thình lình hôn Diệp Sở Sở một cái.

Diệp Sở Sở lập tức cảnh giác nhìn chung quanh, khuôn mặt ửng đỏ: “Đi rửa mặt đi!”

Triệu Văn Thao cười hì hì đi mất.

Hơn hai mươi ngày này ở thủ đô không được tắm rửa cho kĩ càng, lúc đầu dự định tắm rữa tử tế ở trong thành phố nhưng nỗi nhớ nhà của mọi người tựa như mũi tên, hơn nữa lại tiếc phải tiêu số tiền kia. Triệu Văn Thao cũng sẽ không gây thêm rắc rối nữa, tính sổ sách xong hết thì chia tiền rồi trở về.

Diệp Sở Sở đã quen nấu một nồi nước ấm mỗi ngày, như vậy dùng nước nóng cũng thuận tiện, thấy Triệu Văn Thao bẩn như vậy thì lo lắng một nồi nước không đủ, lại đun thêm một nồi nước nóng để Triệu Văn Thao tắm rửa cho sạch sẽ.

“Em để quần áo đã giặt cho anh thay ở chỗ này đấy, anh cởi quần áo ra trực tiếp ngâm nước trong bồn lớn ấy, em đã bỏ xà phòng rồi. Đừng quên vò đi nhé.” Diệp Sở Sở nói.

“Không quên được đâu, đợi lát nữa anh sẽ vò hết.” Triệu Văn Thao nói.

“Quần bông áo bông cũng phải thay đấy, đợi lát nữa ra ngoài đi phơi cho cẩn thận, đến lúc đó em cũng dễ giặt.” Diệp Sở Sở lại dặn dò một câu.

Ở bên ngoài lăn lộn suốt thời gian dài như vậy, quần bông áo bông cũng bẩn vô cùng, không giặt một lần thì trong lòng Diệp Sở Sở không chấp nhận nổi.

Mẹ Triệu nghe vợ chồng son đối thoại thì lắc đầu, thầm nói cô con dâu này sạch sẽ quá, quần bông nói cởi ra là cởi ra nói giặt là giặt mà không sợ phiền phức!

Triệu Văn Thao ở phía sau phòng tây tắm táp, Diệp Sở Sở thì bắt đầu làm cơm.