Diệp Sở Sở nói: “Mới một tuổi đã cai sữa, hình như có hơi sớm.”
Tuổi này ở nông thôn, bình thường trẻ em đều bú sữa mẹ tới hai tuổi, có đứa còn uống tới ba tuổi, bởi vì nông dân không biết sữa bột nên đương nhiên không mua được.
Hạ Tùng Chi nói: “Đúng là có hơi, nhưng chị hết cách rồi. Chị cũng đang rất lo lắng.”
Diệp Sở Sở hỏi: “Buổi tối chị ngủ có ngon không?”
Vẻ mặt Hạ Tùng Chi có chút mệt mỏi: “Không ngon, tối chị thường ngủ không yên, ngủ được cũng nằm mơ, mơ rất nhiều, có đôi khi bị giật mình nữa. Chị không biết đây là bị sao, nửa năm trước đâu có bị vậy đâu, nhưng nửa năm sau thì bị vậy.”
Diệp Sở Sở suy nghĩ một chút nói: “Có phải chị nghĩ nhiều không? Cho nên mới ngủ không yên?”
Hạ Tùng Chi gật đầu: "Đúng là chị nghĩ hơi nhiều. Chị là... là sốt ruột, chị không biết diễn tả cái cảm giác đó sao. Chị thấy trong lòng không thoải mái, bực dọc.”
Diệp Sở Sở thăm dò, hỏi thăm: “Hai người cãi nhau hả?”
Hạ Tùng Chi nói: “Không có. Thật ra từ ngày chị gả tới đây, chưa từng cãi nhau, ẩu đả. Em không biết đó thôi, nhà bọn họ có chuyện gì cũng im lặng, toàn kiểu che giấu kín như bưng, không giống người nhà. Cãi nhau ầm ĩ một trận, xong xuôi thì xí xóa. Nhà bọn họ không phải cứ như thế sao?”
Diệp Sở Sở bị chọc cười: "Đây là chị tự mình nghĩ thôi."
Hạ Tùng Chi nói: “Đúng, dù sao người ta cũng sẽ không thừa nhận. Hồi mới gả tới chị cũng không hiểu, nhưng sau này có con rồi mới từ từ cảm nhận được. Em nói xem, một gia đình lớn, mọi người ở cùng nhau, làm gì có chuyện chung đụng mà không va chạm, thế nhưng nhà bọn họ cứ không có. Dù có có thì cũng không được nói, chị cảm thấy thật giả!”
Diệp Sở Sở nói: “Cũng đúng, cả gia đình lớn ở cùng nhau thì đương nhiên sẽ có rất nhiều chuyện. Khi đó nhà bọn em cũng vậy, nên Văn Thao mới muốn ở riêng, sau đó chuyển ra. Đúng rồi, không phải nhà chị đang xây sao?”
Nhà Hạ Tùng Chi sau mùa thu hoạch là xây lại rồi. Tuy bây giờ chỉ là khung phòng nhưng nông dân không coi trọng lắp đặt thiết bị gì gì đó nên lắp thêm cửa sổ, nồi và bếp, giường, bàn và giường lò là ở được, mấy cái khác từ từ sửa lại là được.
Hạ Tùng Chi miễn cưỡng nằm xuống nói: “Lúc chưa xây nhà chị nghĩ sẽ xây cái nhà giống em, sửa chữa cho tốt luôn, nhưng bây giờ khi xây nhà lại chị lại không có tâm trạng kia, vì nghĩ đến mình phải dẫn con xuống đồng làm việc, còn phải nấu cơm hầu hạ gia súc là cảm thấy tốt cũng không có ý nghĩa gì.”
Diệp Sở Sở nhìn dáng vẻ của cô ấy, chợt nghĩ tới chứng u buồn sau sinh mà Chu Mẫn nhắc tới trong điện thoại. Không phải là Hạ Tùng Chi mắc căn bệnh này rồi chứ!
Nghĩ vậy càng thêm lo lắng, Chu Mẫn nói cái căn bệnh này nếu điều trị không tốt, đến giai đoạn nghiêm trọng sẽ không muốn sống nữa.
Diệp Sở Sở nói: “Chị đừng nghĩ vậy, đến lúc đó nếu chị xuống đồng làm việc thì chị đưa con chị tới chỗ em. Nhà của chị cách nhà em không xa, có vài bước chân thôi. Giữa trưa chị muốn thì đến đón về, không muốn thì tối đón về.”
Hạ Tùng Chi đã hơi có tinh thần: “Thế nhưng Sở Sở, em còn phải chăm Tiểu Bạch Dương mà?”
Cô đáp: “Một con dê cũng là chăn, hai con cũng là chăn. Em ở nhà cũng rảnh rỗi, trông thêm một đứa bé vẫn làm được.”
Hạ Tùng Chi lập tức cảm động nói: “Sở Sở, em tốt bụng quá!”
Diệp Sở Sở liếc cô ấy một cái: "Ngày nào chị cũng đến nói dong dài với em, chắc không phải là để em trông con cho chị chứ?"
Hạ Tùng Chi nở nụ cười: "Không có không có. Chị chỉ là trong lòng không thoải mái chút thôi.”
Diệp Sở Sở nói: "Chị đừng nghĩ nhiều như vậy, cuộc sống mà nghĩ nhiều vậy làm gì, rảnh rỗi nghĩ nhiều thì chi bằng ăn uống thêm. Cho dù ở riêng thì các chị chỉ có ba miệng ăn, không nhiều lắm, trồng chút hoa mầu cho tiện. Triệu Văn Chí sớm tối làm hết việc đàn ông nên làm, còn chị đi nhổ cỏ tỉa cây gì đó, có gì nữa đâu mà lo nghĩ nữa? Thật ra dù ở riêng thì mọi người vẫn là người một nhà. Cha mẹ chồng chị cũng là ông bà nội của đứa trẻ, chị đưa con cho mẹ chồng còn có thể nói không được sao?"
Hạ Tùng Chi oán trách nói: “Bà sẽ không nói không được, bà chỉ biết sau lưng chị nói chị không dứt khỏi bà được, nói bà đã lớn tuổi thế này rồi mà còn phải chăm con cho chị, gì gì đó! Chị đã nghe nhiều lần rồi! Đó là chăm con của chị sao, đó là đứa nhỏ của nhà họ Triệu mà!”
Diệp Sở Sở cạn lời: “Chị thế này là không đúng, đó là con của chị và Triệu Văn Chí mà. Hơn nữa, người già nói thì cứ nói đi, chị coi như không nghe thấy. Người già đều vậy hết, thích nói lắm, không chỉ mình mẹ chồng chị đâu.”
Hạ Tùng Chi nói: “Nhưng mẹ chồng em không như vậy, tới bây giờ chị còn chưa nghe thấy.”
Diệp Sở Sở nói: “Mẹ chồng em rất tốt, nhưng mẹ chồng chị cũng đâu kém. Chị xem, mỗi lần chị đến đây nán lại lâu thế này, đều là mẹ chồng chị chăm con. Cũng được rồi, cho dù nói chị vài câu thì cũng bình thường mà.”
Hạ Tùng Chi u oán liếc nhìn Diệp Sở Sở: "Chị thật hy vọng bây giờ chị là em để nói những lời này."
Diệp Sở Sở tức giận đẩy cô ấy một cái: “Thế chị nói thẳng em đứng nói chuyện không đau lưng đi!”
Hạ Tùng Chi cười nói: “Cái này khác nhau mà, chị đâu có nghĩ vậy. Chị thật sự rất hâm mộ em, rất muốn sống như em.”
Diệp Sở Sở cổ vũ nói: “Chị cũng sẽ được, đợi mùa xuân năm sau chị chỉnh sửa lại căn nhà cho chỉn chu, sẽ không tồi chút nào đâu. Đừng quên, Văn Chí nhà chị chính là người nhà nước, mỗi tháng đều có tiền lương!”
Hạ Tùng Chi nói: “Người nhà nước gì chứ, anh ta là một giáo viên dạy tư, còn người nhà nước người ta là giáo viên dạy công. Một tháng kiếm được hơn hai mươi đồng, còn không có giá trị bằng nuôi thỏ nữa.”
Diệp Sở Sở nói: “Chị đừng nói như vậy, giáo viên là một công việc rất tốt mà. Giáo viên dạy học là người có học vấn, người như thế và nuôi thỏ không giống nhau. Người có ăn học quan trọng hơn, giáo viên lại càng quan trọng hơn. Bây giờ là tư, một ngày nào đó rất chuyển thành công thì sao. Huống hồ hơn hai mươi đồng cũng đâu ít.”
Hạ Tùng Chi gật đầu: “Chị biết chứ, thật ra cuộc sống nhà chị cũng coi như ổn. Chị gả tới đây cũng không bị ức hiếp, ăn uống chưa từng ít. Văn Chí đối xử với chị cũng không tệ, so với mấy người đánh vợ, chửi vợ trong thôn chúng ta thì chị thật sự không tệ.”
Diệp Sở Sở nói: “Chị thật sự đã rơi vào ổ hạnh phúc rồi! Chị nên cảm thấy biết đủ và lạc quan thôi!”
Hạ Tùng Chi nở nụ cười: “Sở Sở, nhờ có em, nếu không có em thì chị không biết nói chuyện với ai nữa!”
Diệp Sở Sở nói: “Không có em cũng sẽ có người khác. Lần sau chị ôm con theo chơi đi, để nó và Tiểu Bạch Dương cùng nhau chơi đùa.”
Hạ Tùng Chi nói: “Được!”
Hạ Tùng Chi lại trò chuyện một lúc rồi về. Buổi trưa Triệu Văn Chí quay về dùng cơm, Hạ Tùng Chi nói nếu ở riêng thì khi chị xuống ruộng làm việc sẽ đưa con cho Diệp Sở Sở, nhưng không ngờ Triệu Văn Chí sẽ nói: “Đừng làm phiền người ta, đến chừng đó anh sẽ nói với mẹ, nhờ mẹ giúp thêm một năm. Đợi đến khi được hai tuổi anh sẽ mang theo nó đến trường.”
Hạ Tùng Chi kinh ngạc: “Hả? Trường học được mang con theo sao?”
Triệu Văn Chí cảm khái, nói: “Anh dạy cấp một mà, dẫn con đến trường mình có gì mà không cho chứ. Thuận diện dạy cho con gái anh nhận biết chữ. Con gái thì phải càng học hành nhiều hơn!”
Hạ Tùng Chi thích nhất điểm này của Triệu Văn Chí, bởi vì cô ấy là người thích học, đáng tiếc khi cô ấy mới học hết cấp một thì cha mẹ không cho cô ấy đi học nữa, bảo con gái học nhiều cũng vô dụng! Lúc trước, năng lực học tập của cô ấy rất tốt. Đến bây giờ cô ấy vẫn còn rất oán hận cha mẹ, cho nên con gái của cô ấy, nó nhất định phải được học hành tử tế!