Diệp Sở Sở phì cười: “Nhãn hiệu thỏ Triệu Thị, sao nghe thứ này lại thấy buồn cười như vậy nhỉ.”
“Mặc kệ nó buồn cười hay không buồn cười làm gì chứ, kiếm tiền là được! Quần áo của chị ba một bộ những mấy trăm, thậm chí hơn một nghìn thì giá thỏ và lợn của anh cũng phải cao hơn một chút.” Mắt Triệu Văn Thao tỏa ra ánh sáng: “Vợ ơi, em biết không, anh nghĩ đến những thứ này thì vô cùng hưng phấn. Chị ba em thực sự rất giỏi, một bộ quần áo chừng mấy đồng tiền thế mà chị ấy có thể bán được hơn trăm hơn nghìn. Dựa vào đâu mà thỏ của anh không thể chứ, em nói xem có đúng hay không?”
Diệp Sở Sở giật mình một cái: “Anh muốn bán hơn trăm một con thỏ á, điều đó là không thể nào đâu đúng chứ?”
“Vậy thì không đâu, đắt gấp hai ba lần so với giá hiện tại là được.” Triệu Văn Thao nói.
Đắt gấp hai ba lần thì cũng không ít đâu! Diệp Sở Sở biểu thị hoài nghi.
“Dám chắc là được, chị ba em đã nói việc gì đều có thể lăng xê cả, đến lúc đó anh lăng xê một lúc là được!” Triệu Văn Thao nói xong rồi lại nói tiếp: “Còn một điều nữa là phường đậu phụ của anh ba đã dời sang rồi, mặc dù bên kia cách thỏ khá xa nhưng khoảng cách còn chưa đủ, phải xa hơn một chút. Anh lại làm lại một cái để người tới mua đậu phụ cảm thấy... Ừm, vừa bước vào, cái từ kia gọi là gì ấy nhỉ? Chốn phong cảnh như tranh vẽ, ừ, đúng vậy, là từ này!”
Những lời này đã nhắc nhở Diệp Sở Sở.
“Xin hỏi tiệm rượu nơi nào có, mục đồng bèn chỉ thôn Hạnh Hoa.” Diệp Sở Sở tưởng tượng đến tình cảnh kia: “Em cảm thấy anh làm dựa theo nó thì chắc hẳn là rất đẹp.”
Triệu Văn Thao đã từng nghe qua bài thơ này, đánh giá một lúc rồi liên tục gật đầu: “Ừm, vợ ơi, em khoan hãy nói, cảnh này thật đúng là đẹp vô cùng.”
Diệp Sở Sở nở nụ cười: “Không phải anh nói muốn chở cây ăn quả à? Đến lúc đó hãy để phường đậu phụ của anh ba ở chỗ nào đó trong vườn trái cây, như vậy thì hương vị của đậu phụ sẽ mang theo mùi hoa mùi trái cây, thật tốt biết bao!”
Triệu Văn Thao vỗ đùi: “Vợ nói hay quá! Chúng ta cứ làm như vậy đi!”
Diệp Sở Sở bỗng nhiên nghĩ tới khu trồng cây cảnh mà mình và thế tử đã từng sống cùng nhau thì nhất thời kích động.
“Văn Thao, để em thiết kế cho!” Diệp Sở Sở không cần suy nghĩ đã nói.
Triệu Văn Thao mặt mày rạng rỡ, đừng nói đến việc vợ có thể thiết kế, cho dù không biết thiết kế thì hắn cũng ủng hộ cả hai chân hai tay!
“Được. Vợ ơi, em có thể thiết kế ra quần áo tốt như vậy thì nhất định có thể thiết kế được trại thỏ của chúng ta!” Triệu Văn Thao không hề hoài nghi việc thiết kế trang phục và thiết kế đỉnh núi là không giống nhau.
“Không nên gọi là trại thỏ, hãy gọi là vườn Nhất Phẩm.” Diệp Sở Sở nói.
“Được, vợ nói tên gì thì cứ gọi thế.” Triệu Văn Thao không cần suy nghĩ đã trả lời.
“Phường đậu phụ của anh ba chỉ cần xây đẹp một chút, cổ kính một chút thì mới phù hợp với vườn Nhất Phẩm của chúng ta.” Diệp Sở Sở lại nhắc đến yêu cầu một lần nữa.
“Việc này đơn giản thôi, ngày mai anh sẽ đi nói với anh ba. Vợ à, em cứ việc yên tâm mà thiết kế.” Triệu Văn Thao nói.
Diệp Sở Sở phấn khởi, dựa lại gần và nói: “Còn nữa, không được nói là do em thiết kế, cứ nói là anh làm!”
Triệu Văn Thao nghiêng đầu hôn cô một cái, nhéo lỗ mũi của cô: “Anh cũng không muốn để người khác biết vợ anh giỏi giang như thế đâu!”
Diệp Sở Sở hài lòng nở nụ cười, thực ra cô không muốn để người ta biết là vì không muốn bị quấy nhiễu. Cô chỉ muốn an tâm mà sống cuộc sống của mình, ừm, và thế tử gia hiện tại sống cuộc sống hiện tại thôi!
Vừa rạng sáng hôm sau, Triệu Văn Thao đã đi tìm anh ba Triệu nói chuyện của phường đậu phụ rồi. Diệp Sở Sở thì ở nhà bắt tay vào thiết kế khu trồng cây cảnh trong trí nhớ.
Anh ba Triệu đang ăn sáng, cháo gạo kê, bánh bột ngô, hiếm lắm mới có thêm một món ăn là cải trắng nấu khoai tây.
“Chú út tới đấy à? Mau vào nhà đi. Đã ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn thì ăn một ít đi!” Chị ba Triệu nhiệt tình mời.
“Chị ba, em ăn cơm rồi mới tới. Anh ba của em đâu ạ?” Triệu Văn Thao nói rồi vào nhà.
“Đang ăn cơm đấy!” Chị ba Triệu đưa hắn vào trong nhà.
Anh ba Triệu hai chân xếp bằng, đang cầm bát ăn cháo trắng, nhìn thấy Triệu Văn Thao thì gọi lên giường ngồi.
“Em không lên giường lò đâu. Chị ba chị mau ăn đi.” Triệu Văn Thao ngồi trên băng ghế dài trên mặt đất.
Mã Đản ăn xong rồi nhảy xuống giường lò tiến đến trước mặt Triệu Văn Thao và nói: “Chú út ơi, bài tập của cháu được năm điểm đấy!”
“Thật không? Thằng nhóc thối này được đấy!” Triệu Văn Thao vò đầu của cậu bé một cái: “Thi thố thì thế nào, có thể thi được một trăm không?”
Mã Đản hơi lúng túng: “Việc này thì không chắc ạ!”
“Ha ha! Vậy cháu phải nỗ lực tranh thủ đấy, nếu như thi cuối kỳ này mà cháu được hai điểm một trăm thì chú út sẽ tặng một món quà cho cháu!” Triệu Văn Thao hào phóng nói.
Anh ba Triệu lập tức bảo: “Thằng nhóc thối, vì món quà của chú út con phải thi cử cho tốt đấy!”
Mã Đản lại nói: “Chú út ơi, lần trước chú nói rồi đấy, nếu như cháu được năm điểm thì chú sẽ mua đồ ăn ngon cho cháu! Chú nói lời phải giữ lấy lời đấy.”
Chị ba Triệu vội bảo: “Mã Đản, sao con lại không có tiền đồ như thế? Còn đòi đồ ăn với chú út của con nữa, đã bao nhiêu tuổi rồi!”
“Chú út con đã đồng ý rồi mà!” Mã Đản cãi.
“Đúng vậy, chú đã đồng ý rồi.” Triệu Văn Thao thừa nhận: “Cháu nói đi, cháu muốn ăn gì?”
Mắt Mã Đản sáng rực lên: “Cháu muốn ăn gì đều được ạ?”
“Được chứ, cháu cứ nói xem muốn ăn gì!” Triệu Văn Thao hào phóng nói.
“Cháu muốn ăn cá!” Mã Đản lập tức nói: “Là loại cá lớn ấy ạ!”
“Được! Đợi buổi tối cháu tới nhà của chú lấy cá, bảo cha cháu cầm về hai khối đậu phụ rồi nấu một nồi lớn với cá, đủ cho một đại gia đình các cháu ăn rồi!” Triệu Văn Thao nói.
Mã Đản phấn khởi nhảy dựng lên: “Chú út thật là tốt!”
“Thằng nhóc thối, mua cá cho cháu ăn thì đã tốt rồi à? Nhanh đi học đi!” Triệu Văn Thao vỗ mông cậu bé một cái.
“Chú út ơi, con cá ấy không tính là món quà thi cuối kỳ của cháu đấy chứ?” Mã Đản nhấn mạnh: “Nếu thi cuối kỳ mà cháu thi được hai con một trăm thì chú phải mua món quà khác cho cháu đấy nhé!”
Triệu Văn Thao vui vẻ: “Được, chỉ cần cháu có thể kiểm tra được hai điểm một trăm là được!”
Mã Đản tung tăng chạy đi.
Nhị Nha cũng ăn xong rồi lắp bắp chào Triệu Văn Thao. Triệu Văn Thao nói: “Cháu cũng giống vậy, học hành cho tốt, thi cuối kỳ được hai điểm một trăm thì chú út cũng sẽ tặng một món quà cho cháu!”
Nhị Nha phấn khởi: “Cảm ơn chú út!” Nói đoạn đi mất.
Chị ba Triệu có chút ngượng ngùng: “Hai đứa bé này thật không ra sao, lớn như vậy rồi mà còn đòi ăn!”
Triệu Văn Thao nói: “Chị ba đừng nói như vậy, đây là để cổ vũ cho chúng nó học tập. Nếu thật sự thi được hai điểm một trăm thì tặng quà gì cũng đáng giá!”
“Chú sáu nói phải, trẻ con thì phải cổ vũ.” Anh ba Triệu nói.
Chị ba Triệu liếc xéo anh ta một cái, chỉ biết nói lời dễ nghe, còn phải cổ vũ trẻ con cơ đấy, sao tôi không thấy anh cổ vũ bao giờ!
“Chú sáu à, em tìm đến anh có việc gì thế?” Anh ba Triệu hỏi.
Triệu Văn Thao nói: “Có chút việc ạ. Anh ba này, phường đậu phụ của anh định xây như thế nào? Nếu như cái là loại nhà ở bình thường thì ở khó mà làm được đấy, chúng ta phải xây cho đẹp mắt.”
Anh ba Triệu sửng sốt: “Phường đậu phụ mầ xây đẹp mắt, đẹp thế nào?”
Chị ba Triệu cũng thấy khó hiểu: “Không phải là nhà bình thường hay sao?”
Triệu Văn Thao cũng không biết đẹp thế nào bởi vì hắn không biết vợ thiết kế ra sao bèn nói: “Anh ba dự tính bao nhiêu tiền, nếu như anh tin em thì em giúp anh làm.”
Anh ba Triệu lập tức nói: “Không tin được! Em xây nhà tốn nhiều tiền lắm, anh không bỏ ra được! Nếu như em bỏ tiền thì còn được.”
Triệu Văn Thao cạn lời, ý nghĩ chiếm lợi đã khắc vào tận trong xương của ông anh ba này rồi: “Anh ba ơi, không phải em đã nói rồi sao? Anh dự tính bao nhiêu tiền, em sẽ dựa theo dự tính của anh để xây giúp anh.”