Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 329




Người ta nói người trong nhà làm ruộng chính là người như thế, khác hẳn với người làm ruộng chân chính, trong lòng Diệp Minh Bắc hiểu rất rõ điều này.

“Đúng thật là không nhìn ra.” Diệp Minh Bắc mỉm cười rồi nói một câu lấy lệ.

“Anh không tin phải không?” Cô Trình cảm thấy không hài lòng với cách biểu hiện của Diệp Minh Bắc cho lắm.

“Không có.” Diệp Minh Bắc vừa nói xong thì lại chuyển sang chủ đề tiền thuê: “Tổ tiên nhà chúng tôi đều là nông dân, cô Trình có thể chiếu cố cho tôi một chút không?”

Cô Trình nhìn Diệp Minh Bắc một lúc rồi bất đắc dĩ cười: “Anh Diệp, anh đúng thật là biết tận dụng khe hở đấy, anh đã nói như vậy, mà tôi còn từ chối thì cứ như tôi là người không biết phải trái vậy, hay là như vậy đi, anh về cân nhắc lại một chút, khi tôi quay về, tôi cũng sẽ báo cáo lại với lãnh đạo, hừm, ngày mai, ngày mốt đi, ngày mốt chúng ta lại gặp nhau để nói chuyện được không?”

Diệp Minh Bắc có hơi thất vọng, cả nửa buổi trời, anh ta đã tốn khá nhiều tiền vào bữa ăn này, mà kết quả là phải bàn lại vào lần sau, đúng thật là lãng phí!

Nhưng anh ta còn có thể nói gì được nữa, chỉ đành phải gật đầu đồng ý.

Mãi đến ngày hẹn bàn chuyện, Diệp Minh Bắc không ngờ cô Trình lại là người khéo ăn nói đến thế, chuyện trên trời dưới đất, chuyện gì cô ta cũng có thể nói được, am hiểu mọi chuyện. Dĩ nhiên là bữa ăn cũng diễn ra vô cùng chậm, cô ta ăn mất gần hai tiếng đồng hồ, nhưng anh ta cũng không thể thúc giục cô ta được. Rốt cuộc cũng kết thúc, đôi bên lưu lại số điện thoại để tiện liên lạc, sau đó cô Trình rời đi trước, còn anh ta thì đi tính tiền, khá may là anh ta mang theo đủ tiền.

Diệp Minh Bắc mệt mỏi quay về xưởng, cũng đúng lúc Chu Mẫn vừa cho con bú sữa xong, trở lại với viết kế hoạch thời trang, khi cô thấy anh ta về thì hỏi: “Sao trễ thế này rồi mà anh mới về, anh đã ăn cơm chưa?”

“Anh ăn rồi, ăn một bữa cơm tây.” Diệp Minh Bắc lấy tờ hóa đơn từ trong túi ra và đưa cho cô: “Em đừng nói nữa, mệt chết anh được!” Sẵn nên anh ta nói ra luôn.

Thân là phụ nữ, Chu Mẫn lập tức đề phòng, cô nhìn tờ bill tính tiền một cách cẩn thận, cô đã từng dẫn Diệp Minh Bắc đi ăn đồ tây một lần rồi. Lúc đó, Diệp Minh Bắc không biết nên ăn cái gì nên cô chọn giúp anh ta vài món, trên tờ hóa đơn cũng có hiện hai món mà lúc đầu cô đã gọi, đây cũng chính là món mà Diệp Minh Bắc ăn, vậy phần còn lại là món mà cô Trình kia ăn, mặc dù cô đã đoán ra được, nhưng cô vẫn quyết định hỏi anh ta một chút.

“Mấy món này đều là do cô Trình gọi?” Chu Mẫn hỏi anh ta một cách tùy ý.

“Đúng vậy, cô ta thường hay đi ăn cơm tây, nên cũng quen quá rồi.” Diệp Minh Bắc vừa nói vừa tự rót cho bản thân một ly nước, sau đó anh ta ngồi ở phía bên kia bàn và nói: “Tốn biết bao nhiêu tiền như vậy mà vẫn chưa quyết định xong chuyện, sớm biết như vậy thì anh đã không đi ăn rồi.”

Chu Mẫn đọc mấy tên món ở trên tờ hóa đơn, cô cũng có thể đoán ra được đại khái cô Trình kia là hạng người gì.

“Sao anh có thể nghĩ như vậy chứ, không phải cô ấy đã nói lúc quay về sẽ báo cáo lại với cấp trên sao? Nếu đã như thế thì có hi vọng rồi.” Chu Mẫn an ủi anh ta: “Bọn anh còn hẹn nhau vào ngày mốt à?”

“Ừ, Mẫn Mẫn, đến lúc đó, em đi đi.” Diệp Minh Bắc nói tiếp: “Cô này ăn cơm quá chậm, nói không chừng là hai người có thể nói chuyện với nhau.”

Chu Mẫn mỉm cười: “Là các anh có hẹn với nhau, em đi thế nào được? Hơn nữa, nếu em đi gặp cô ấy, thân phận cũng không ngang hàng với nhau, người em muốn gặp là Tổng giám đốc của cô ấy, chứ không phải là cô ấy.”

Diệp Minh Bắc nhìn Chu Mẫn, anh ta cảm thấy rất là bất ngờ: “Em nói vậy cũng được à?”

“Dĩ nhiên rồi.” Chu Mẫn nói: “Nghiêm túc mà nói em là lãnh đạo của anh, em đi gặp cô ấy thì chẳng khác nào là em tự hạ thấp thân phận xuống, cho thấy chúng ta là người nóng lòng, hấp tấp, như thế thì giá sẽ không hạ xuống đâu, còn anh thì khác, anh với cô ấy có thân phận như nhau, mà anh lại là người đã nói chuyện với cô ấy, cho nên anh vẫn phải đi tiếp.”

Nghe đến đây thì khuôn mặt của Diệp Minh Bắc lộ ra vẻ sầu não: “Haiz, đến lúc đó anh sẽ đi sớm một chút, tranh thủ bàn xong trước giờ ăn.”

Chu Mẫn không nhịn được mà nói với anh ta: “Minh Bắc, anh cũng đừng tiếc số tiền nhỏ đó, mọi người cũng đã quen với việc vừa trò chuyện vừa ăn rồi, anh cũng nên tập làm quen một chút đi, không phải là cô ấy chỉ ăn bữa tây thôi sao, nói nhiều một chút thì đã sao, chuyện này cũng chẳng phải là vấn đề gì to tát, nhìn chung thì nó vẫn tốt hơn nhiều so với việc đi uống rượu. Nếu thật sự có thể giành được địa điểm rẻ đó, thì đối với chúng ta mà nói, nó rất có lợi. Anh nói xem, nơi đó mà dùng để tổ chức hoạt động thương nghiệp thì rất phù hợp nhỉ.”

Chu Mẫn khẳng định tầm nhìn của bản thân, Diệp Minh Bắc vui vẻ đáp lại: “Phải đấy, Mẫn Mẫn, anh nhìn thoáng qua chỗ đó một chút, cũng biết là em nhất định sẽ hài lòng với nó. Em vẫn luôn nói với anh là muốn nơi tỏa sáng lấp lánh, cái tòa cao ốc đó, từ trên xuống dưới đều tỏa sáng đấy!”

“Ha ha!” Chu Mẫn bị Diệp Minh Bắc chọc cho bật cười phá lên.

Đợi đến khi Diệp Minh Bắc đi làm việc, Chu Mẫn đã dừng việc viết kế hoạch đến mấy lần, thậm chí cô còn xóa và chỉnh sửa lại nhiều lần. Lúc này, cô nhìn thời gian một chút, nên về cho đứa trẻ bú rồi, nghĩ xong thì cô lập tức đứng dậy, chào Diệp Minh Bắc rồi quay về.

Ôm lấy thân thể mềm nhũn, nhỏ bé của con gái, tâm tình nóng nảy của Chu Mẫn dần bình tĩnh trở lại, đến khi cô cho đứa trẻ bú xong và đưa cho mẹ Diệp trông nom, cô lại ngồi ở trước bàn, bình tĩnh viết cho xong kế hoạch trình diễn thời trang.

Sau khi đã viết xong, cô bỏ bản kế hoạch vào trong túi, ngay lúc này cô phát hiện tờ hóa đơn mà Diệp Minh Bắc đã đem về, cô nhìn mấy món mà cô Trình ăn, trong lòng bình tĩnh.

Không phải là cô nhạy cảm rồi suy nghĩ nhiều, sống cả đời này, chuyện giữa nam nữ chẳng có gì mới mẻ, cô dám khẳng định rằng cô Trình kia chắc chắn có hứng thú với chồng của cô.

Bây giờ Diệp Minh Bắc cũng không phải là thanh niên nghèo ở dưới quê nữa, nhìn anh ta đứng trong đám người rất chói mắt, muốn có dáng người thì có dáng người, muốn có dung mạo thì có dung mạo. Cộng thêm việc anh ta dấn thân vào kinh doanh thời trang Bắc Kinh, đẹp trai nhiều tiền luôn là đối tượng sáng giá nhất của các cô gái trẻ ảo tưởng, mong muốn có được một cuộc sống tốt.

Còn việc đã kết hôn rồi có con, như thế thì đã là gì, miễn là người đàn ông có tiền, thì trước mặt có là một ông lão cũng chấp nhận, chuyện này còn vấn đề gì để nói?

Tất nhiên là mấy điều này cũng chỉ là suy đoán của cô thôi, nhưng chính bởi vì cái suy đoán của cô, nên cô mới muốn nhìn xem tiếp đến có phải là như vậy không.

Cô biết như vậy là không đúng, nhưng cô vẫn muốn thử một chút.

Không phải là cô không tin tưởng Diệp Minh Bắc, mà là không tin vào bản tính của con người, có quá nhiều cám dỗ ở trong thành phố này, nếu như không phải là sống cả đời, thì cô cũng không biết bản thân cô có thể cưỡng lại những cám dỗ đó được không, huống hồ gì Diệp Minh Bắc lại là người đơn giản như vậy.

Nhưng mà cô lại không thử Diệp Minh Bắc, tốt nhất là không nên khiêu chiến với bản chất con người, mà điều cô muốn là để cho Diệp Minh Bắc thấy rõ và hiểu được bộ mặt của mấy cô gái kia, để sau này anh ta có thể đối diện với họ một cách tỉnh táo.

Đời trước cô đã đánh mất chồng, hạnh phúc của đời này, cô thề sẽ sống chết bảo vệ nó, huống hồ chi cô còn có một đứa con gái, vì để cho con gái có một gia đình trọn vẹn, cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hành động chấm mút của những kẻ khác, nhưng chỉ một mình cô cố gắng thì vẫn chưa đủ, cô còn cần bản thân Diệp Minh Bắc cố gắng nữa.

Chẳng qua là, cô sẽ không nói những chuyện này với Diệp Minh Bắc, cũng sẽ không nói cho bất kỳ người nào khác nghe.

Trước đây Chu Mẫn cũng rất là rối rắm, cô suy nghĩ xem có nên nói chuyện này ra với Diệp Minh Bắc không, nếu như cô nói ra cho Diệp Minh Bắc nghe, thì chắc chắn anh ta sẽ không tiếp xúc với cô Trình kia nữa. Thậm chí là sau này, anh ta sẽ có mâu thuẫn đối với bất kỳ người nào khác giới, đây không phải là điều cô muốn nhìn thấy, huống chi, anh ta có dựng lên bức rào cản với cô không, cô cũng không thể đảm bảo chắn.

Lòng người rất phức tạp, cô học đại học sư phạm, và học giáo dục, trong môn giáo dục đó có phần tâm lý học, cô có thể suy đoán được Diệp Minh Bắc sẽ là phản ứng gì, đổi lại là cô, cô cũng sẽ cảm thấy rất không thoải mái.

Có một số chuyện không thể nói cho người khác nghe, bao gồm cả người thân cận nhất của bản thân thì cũng không thể.

Giáo dục một đứa bé thì cần phải thay đổi một cách vô tri, mà dạy chồng thì cần thản nhiên, để anh ta tự biết, tự mình thấy rõ, chỉ có như vậy thì anh ta mới không bất mãn, từ đó mới có thể thật sự biết quý trọng hôn nhân và cái nhà này.