Anh tư vẫn không nhanh không chậm như cũ: "Đến lúc bận quá rồi nói sau, hiện tại không phải còn chưa đến lúc đó sao? Được rồi, đừng lo lắng, anh đi kéo chỗ hoa màu trên núi về, em ở nhà trông đám nhỏ với đập hạt hướng dương, cắt kê là được, không cần đi cùng anh."
Chị tư tức giận, chỉ muốn cào tên đàn ông này vài cái: "Anh mở miệng nhờ chú ấy thì có làm sao, nhờ một câu thì anh chết được chắc!"
"Tôi có thể phát điên!" Anh tư cũng phát giận, lập tức đóng cửa bỏ đi.
Chị tư nhìn Ngũ Nha trong ngực, thật muốn quất chết con vịt giời không được tích sự gì này, đều do con ranh con này liên lụy cả nhà.
"Con vịt giời không làm nên cơm cháo gì! Thứ sao chổi!" Chị tư mắng: "Làm tao không đẻ được đứa con trai quý báu, mày đến chỉ để hại đời tao thôi, sao số tao lại khổ như vậy chứ, con trai của mẹ ơi, nếu mẹ có một đứa con trai sẽ không như vậy rồi, con trai cưng của mẹ ơi!"
Chị tư mắng không ngừng, sợ tới mức Tam Nha Tứ Nha vội vàng đi làm việc, sợ bị mẹ trút giận lên đầu.
Mọi người luống cuống chân không ngừng thu hoạch, Diệp Sở Sở lại thản nhiên bế Tiểu Bạch Dương đi dạo trước cửa nhà mình, còn dạy đứa nhỏ nói chuyện.
"Tiểu Bạch Dương con xem nè, đó là ngỗng đó, ngỗng trắng siêu lớn!" Diệp Sở Sở nhìn thấy mấy con ngỗng lớn bên đường liền chỉ cho cậu nhóc xem.
Tiểu Bạch Dương bập bẹ nói theo.
"Đúng rồi, Tiểu Bạch Dương nói giỏi quá, ngỗng trắng lớn!" Diệp Sở Sở khen ngợi.
Tiểu Bạch Dương mặc dù không hiểu lời nói của mẹ mình, nhưng nhóc có thể cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của mẹ nên cũng hạnh phúc vẫy vẫy cánh tay nhỏ.
Diệp Sở Sở cọ cọ khuôn mặt nhỏ bé của con trai rồi cười nói: "Tiểu Bạch Dương đoán xem các bạn ngỗng trắng đi đâu thế nhỉ?"
Tiểu Bạch Dương lại một lần nữa bi ba bi bô với mẹ.
"Ngỗng trắng nói, chúng tớ muốn đi bờ sông chơi, bạn có đi hay không? Tiểu Bạch Dương, bạn có đi không nào?" Diệp Sở Sở vừa nói vừa nhìn con trai.
Tiểu Bạch Dương nhìn con ngỗng trắng to lớn muốn đi xa, lại nhìn mẹ mình, ngón tay nhỏ chỉ vào đàn ngỗng kêu a a a.
"Con cũng muốn đi hả, được rồi, chúng ta đi xem ngỗng trắng muốn chơi cái gì đây."
Diệp Sở Sở đặt bé lên xe đẩy, hai mẹ con theo phía sau con ngỗng trắng, vừa đi vừa nói chuyện với Tiểu Bạch Dương.
Mẹ Triệu dặn cô nói chuyện nhiều với con, mẹ Diệp cũng dặn dò qua điện thoại phải chăm nói chuyện trẻ con, đừng sợ đám nhóc phiền, lúc này chính là lúc trẻ con học nói chuyện, muốn người lớn không ngừng nói với mình, mặc kệ nói cái gì là được, dần dần đứa bé sẽ biết nói thôi.
Diệp Sở Sở mỗi ngày khi chới với con đều tự hỏi tự trả lời, gì mà cỏ rất xanh, cây rất cao, chó con mèo con rất nghịch ngợm thoáng cái là không thấy bóng dáng đâu, nói chung là nhìn thấy cái gì nói cái ấy, cứ vậy mà dạy Tiểu Bạch Dương không hề thấy chán.
Hiện tại Tiểu Bạch Dương không muốn ở nhà, nhìn cái gì cũng mới lạ, mở mắt là đòi ra ngoài, đi loanh quanh trong sân cũng không được, cứ đòi phải đi ra cổng chơi, về sau thì chỉ đứng ngoài cổng cũng không được, muốn đi khắp nơi nhìn, Diệp Sở Sở cùng Chu Mẫn trao đổi thì chị nói đây là biểu hiện khát vọng muốn được nhận thức của đứa nhỏ, bảo cô phải chăm đưa con đi ra ngoài nhiều vào.
Dù Chu Mẫn không nói thì Diệp Sở Sở cũng phải mang theo Tiểu Bạch Dương đi, bằng không Tiểu Bạch Dương liền khóc ngay, còn dùng ánh mắt đáng thương nhìn cô, khiến trái tim cứng rắn của cô cũng phải tan chảy.
Vì vậy, bóng dáng nhàn rỗi của hai mẹ con tạo thành một sự tương phản rõ ràng với những người bận rộn trong làng.
Diệp Sở Sở mang giày hoa nhỏ có đế dày, đây là do cô tự làm, quần màu lam, cũng là tự mình làm, áo sơ mi dài tay hoa nhí, cũng là do cô tự làm. Buộc kiểu tóc đuôi ngựa như một cô gái mới về nhà chồng. Vẻ ngoài cô vốn rất ưa nhìn, làn da trắng nõn, mặt mày xinh đẹp, lúc nào cũng mỉm cười, hiện giờ còn phảng phất luồng sáng đầy ôn nhu của người mẹ hiền.
Mà Tiểu Bạch Dương cũng càng ngày càng kháu khỉnh đáng yêu, ánh mắt sáng ngời giống như viên bi tròn, ánh mặt trời chiếu vào bên trong, giống như được rải kim cương vụn, trong suốt chói mắt.
Lông mi của bé rất dài và dày, nếu như là nghiêng mặt, còn có thể nhìn thấy vầng trán đầy đặn của cu cậu, cái mũi nhỏ tròn trịa đáng yêu vểnh lên, hai má sữa phình phình, các nét trên gương mặt đều tinh xảo mà hoàn mỹ.
Khuôn mặt của Tiểu Bạch Dương là tập trung ưu điểm của cha mẹ, còn phát huy siêu tốt, Diệp Sở Sở dám nói, con trai mình là đứa trẻ xinh đẹp nhất trong thôn, đương nhiên cô không thể nói như vậy ra ngoài được.
Tiểu Bạch Dương chẳng những đáng yêu mà quần áo cũng rất đẹp, dù sao cũng có một người mẹ làm thiết kế trang phục, mặc quần áo luôn khác với đám trẻ bình thường, có kiểu Trung Quốc, cổ điển nhã nhặn, khiến Tiểu Bạch Dương giống như là một đứa trẻ từ trong tranh cổ bước ra.
Hai mẹ con cứ nhàn nhã đi bộ như vậy, trên cánh đồng mùa thu khắp ngọn núi như được rải một tầng lụa vàng óng, lá rụng xào xạc theo gió để lộ những đám mây cao vút trên nền trời, quả thực là phong cảnh hữu tình.
"Sở Sở, em sống như thế nào vậy trời, thật khiến người ta ghen tị quá đi!"
Hạ Tùng Chi không chỉ một lần nói vậy.
Thứ nhàn nhã đầy hài lòng từ trong ra ngoài này là thứ người nông thôn không có.
Phong cảnh nông thôn thực sự đẹp như tranh vẽ, đáng tiếc người dân nông thôn không nhìn thấy, lao động quanh năm, tinh thần cằn cỗi làm cho họ sớm đã tê liệt, trong mắt chỉ có nhiệm vụ sinh đứa con trai rồi sống cho qua ngày, sau đó làm giàu, chạy trốn khỏi đây đến thành phố mà họ đã khao khát từ lâu, cảm thấy nơi đó mới là thiên đường nhân gian, có thể sống một cuộc sống tử tế hạnh phúc.
Nhưng Diệp Sở Sở không muốn thế, trong một thời gian và không gian khác, hưởng thụ vật chất cùng tinh thần phong phú, thứ cô có thể nhìn thấy đương nhiên không giống những người này, thứ mình muốn nhìn thấy và tâm thái khi nhìn nó không giống nhau, thì thứ hiện ra trước mắt mọi người tự nhiên cũng không giống nhau.
Cho dù cô cũng phải xuống ruộng làm việc thì cô cũng có thể làm cho cuộc sống trôi qua phong phú và hạnh phúc.
Sống cuộc sống như thế nào, thành phố hay nông thôn không quan trọng, quan trọng là bạn là một cá thể, nếu bản thân không tự kiếm hạnh phúc thì có ở nơi nào cũng thế thôi.
Diệp Sở Sở đẩy Tiểu Bạch Dương đi theo con ngỗng trắng đến trước một con sông nhỏ, đám ngỗng nhao xuống sông làm dấy lên một đám bọt sóng.
Tiểu Bạch Dương thấy vậy vội vàng huơ ngón tay nhỏ, có vẻ phấn khích vô cùng.
Diệp Sở Sở thử nước sông thấy không lạnh lắm, liền cởi giày và vớ của Tiểu Bạch Dương ra, kéo ống quần của nhóc lên, ôm lấy nhóc thử đặt chân chạm vào mặt nước.
Tiểu Bạch Dương tò mò mở to đôi mắt đen nhánh của mình, chớp chớp nhìn dòng sông, chân nhỏ giẫm lên mặt nước, cảm nhận được dòng nước chảy liền hưng phấn khủng khiếp, hai chân nhỏ nhào lên đạp đạp, tiếng nước càng lớn, tiếng cười của cu cậu cũng càng lớn.
"Oa, Tiểu Bạch Dương vui vẻ như vậy hả! Con thích chơi với nước đến vậy hả?". Diệp Sở Sở khom lưng, hai tay đặt dưới nách bé, để cho nhóc chậm rãi bước đi trên mặt sông, vừa đi vừa nói chuyện với cậu nhóc.
Tiểu Bạch Dương đạp một hồi liền muốn ngồi xuống nước, nhóc con tựa hồ trời sinh liền ưa thích nước với bùn đất, hoặc, nên nói trẻ con tò mò với tất cả mọi thứ trong thiên nhiên.
Cảm nhận được tảng đá dưới đáy sông, cảm nhận được con cá nhỏ bơi qua, cảm nhận được cỏ, được dòng nước, Tiểu Bạch Dương ngạc nhiên phát hiện, thì ra thế giới thú vị như vậy, nhóc cười không dừng được, cực kỳ vui sướng, nhưng rất nhanh là mất hứng thú, quay sang con ngỗng trắng bơi tới phía trước muốn chạy theo, đáng tiếc có cố như thế nào cũng chỉ có thể đạp đạp tại chỗ.
"A a a a a!" Tiểu Bạch Dương sốt ruột vung cánh tay nhỏ biểu đạt cái gì.
Diệp Sở Sở cười ngồi xổm xuống, một tay ôm nhóc, một ngón tay nói: "Ngỗng trắng đang bơi đó, con thì chưa thể bơi được, chờ Tiểu Bạch Dương lớn lên là có thể bơi như ngỗng trắng rồi."
Đúng ra thì đứa nhóc mới chừng ấy tuổi không hiểu được lời người thân nói gì, nhưng Tiểu Bạch Dương nghe xong lại bất ngờ không làm loạn nữa, mà là nghiêm túc duỗi ngón tay chỉ chỉ, a a a nói gì đó với mẹ nhóc.