Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 316




Triệu Văn Thao là ít ruộng ở cái chốn này, kết quả mỗi năm đến vụ thu hoạch mùa thu chẳng những không chậm trễ mà còn thu hoạch xong sớm hơn so với người khác nhiều, ví dụ như năm nay, tuy rằng Triệu Văn Thao có thuê cha con nhà họ Thôi, nhưng người ta cũng cần thu hoạch sản vật của nhà, mùa hè thì thôi chứ mùa thu thì một giây cũng không thể chậm trễ, tưởng rằng Triệu Văn Thao lần này không thuê thêm người khác thì không ổn rồi! Nào ngờ hắn lại là người đầu tiên thu hoạch vụ mùa xong, quả thực là, như lời anh ba Triệu nói thì chính là chuyện không tưởng nổi!

Anh ba Triệu tức muốn ói máu, cùng làm trồng trọt cùng làm mua bán, hắn làm kinh doanh một năm thì phải dừng nửa năm để trồng trọt, nhưng Triệu Văn Thao không cần dừng một ngày nào mà cây trồng dưới ruộng vẫn tốt tươi mơn mởn, anh ta không hiểu, cũng không thể chấp nhận nổi.

"Anh cứ ngó nghiêng sang nhà chú sáu cả ngày làm cái gì? Chị ba Triệu nghe giọng điệu ghen ghét của anh ba Triệu cũng phải tức giận nói.

"Cô thì biết cái gì, đàn bà như cô biết cái gì!" Anh ba Triệu tức giận lắm: "Nó làm ăn bận rộn như thế mà còn trồng trọt được, còn chúng ta nai lưng ra làm đậu hũ, cũng không làm xuể hết việc, mà làm đậu hũ còn phải thuê người đấy thôi, cô nói xem, số tiền này chúng ta có thể kiếm bằng nó sao! Nếu tôi không nghĩ đến tiền căn hậu quả thì chúng ta còn sống nổi không, cô còn ngồi đó ăn ngon mặc đẹp được đấy hả? Tôi không nghĩ ngợi không suy tính thì cô có được ở vào cái nhà như nhà thằng sáu không?"

Anh ba Triệu xổ ra một tràng, chị ba Triệu nghe xong thì tức đến trợn mắt: "Từ xưa cho tới bây giờ tôi chưa từng nói muốn ở trong một ngôi nhà như nhà của lão Lục, là chính anh muốn ở, đừng đổ hết lên đầu lên cổ tôi."

Anh ba Triệu cảm thấy bản thân mình bị mụ vợ chậm chạp ngu ngốc này ám quẻ, bằng không anh ta đã phát tài từ lâu rồi!

"Cha mẹ thật sự là quá thiên vị!" Anh ba Triệu nói phẫn nộ gào lên.

Chị ba Triệu không còn lời gì để nói, sao lại nhảy đến cha mẹ chồng rồi không biết, chuyện gì vậy không biết nữa?

Chị ba Triệu cũng không muốn phải chạy theo lối suy nghĩ của người đàn ông này nữa, chị cứ tự làm việc của chị thôi, nhưng chị lại không biết ý của anh ta là muốn trách sao cha mẹ Triệu sao lại cưới cho anh ta một người vợ vô dụng như vậy, rõ ràng là thiên vị mà!

Triệu Văn Thao trồng hoa hướng dương thì chỉ có hạt của nó là ăn được, đập xuống chưa đầy một ngày phải bán ngay, thứ này thừa dịp ướt còn có thể bán được giá tốt, mà lúc này người trong thôn còn đang cắt hoa hướng dương, nhanh nhất cũng mới tách hạt thôi.

"Chú sáu thu hoạch nhanh thật đấy." Chị hai Triệu nói chuyện với anh hai Triệu.

Tốc độ hai người thu hoạch cũng rất nhanh, đậu đã dỡ xong hết, chỉ chờ vận chuyển đến tiệm xay nữa thôi, nếu đậu thu hoạch xong mà chưa thể tách hạt ngay thì tốt nhất là cứ để nó nằm trong đất, đừng có mà chuyển đến tiệm xay sớm bằng không sẽ mốc ngày, đậu nành để mười ngày tám ngày dưới lòng đất cũng không có vấn đề gì, bọn họ đều có kinh nghiệm trồng trọt, mấy kiến thức nhà nông này thì vẫn biết, nên mọi người đều không thu hoạch đầu mà đi thu hoạch hoa hướng dương trước.

"Nhờ nó tìm nhiều người hỗ trợ đấy chứ, bằng không cũng không nhanh như vậy được."

Anh hai Triệu vừa nói vừa chuyển số nhụy hoa hướng dương trên xe, anh ta xếp chồng chúng lên nhau thành một hang ngang hướng lên trời, đây cũng là vì thông gió, ngăn ngừa hoa hướng dương thối rữa.

"Cậu ấy tìm những người đó ở đâu ra không biết." Chị hai Triệu hâm mộ: "Một đám thanh niên trẻ khỏe, làm việc chắc chỉ lát là xong ngay!"

"Ăn cũng tốn kém chắc luôn." Anh hai Triệu nói một câu: "Hôm nay thu hoạch dọn dẹp những thứ này đi đã, tôi đi kéo cỏ thỏ trên núi, cô ko cần đi theo, ở đây lật hết chỗ hoa hướng dương ngày hôm qua lên rồi về nấu cơm đi."

Thỏ rất bán tiền, năm nay Anh hai Triệu nuôi hơn một trăm con thỏ, mỗi ngày đều phải tiêu hao rất nhiều cỏ, ngoại trừ bọn nhỏ đi học cắt cỏ, anh hai Triệu hai người ở trên núi cũng thuận tiện cắt một ít, bởi vì xe nhỏ muốn vận chuyển đĩa hoa hướng dương, không có chỗ thả cỏ, phải đi một chuyến.

Anh hai Triệu dong xe lừa đi, chị hai Triệu cầm cái xỉa 3 chân lật đài hoa hướng dương hôm qua đưa về, vừa nghĩ xem rốt cuộc thì chú sáu đi đâu mà tìm người.

"Ôi, năm nay mọi người đều trồng được nhiều dưa hấu to như vậy à! Lý Phân tay xách một cái giỏ, lưng đeo thêm một cái túi đang đi đến.

Chị hai Triệu nói: "Trồng mười mẫu dưa hấu lớn đây! Cô đang làm gì vậy?"

Lý Phân nhảy từ đường đất xuống, cô ta đặt túi xuống rồi nói: "Tôi có trồng ít đậu ở chỗ ruộng ngô, giờ đang đi nhặt đây!"

"Cô bảo mang theo cái gì cơ?" Chị hai Triệu lật lật đống đậu trong giỏ.

"Đậu đỏ, không phải nghe nói năm nay đậu đỏ giá cao đó sao? Tôi sẽ mang nhiều hơn một chút. Vốn còn định mang theo một chút để trồng thêm chỗ ruộng hoa hướng dương, thế mà ông hâm nhà tôi lại nhất quyết không chịu cơ! Lý Phân nói xong vẫn còn tức: "Nói là đến lúc đó lại thêm việc, cản trở chuyện chính, cô nói xem tí đậu thì cản trở được chuyện gì của lão ta chứ! Cũng không bắt lão ta thu hoạch!"

"Đám đàn ông chỉ được cái nước ấy, cô đừng động đến mấy lão, muốn thì cứ cầm đi mà gieo." Chị Triệu cười nói: "Đến lúc đó bán được tiền là mấy lão phải im mồm liền."

Lý Phân nói: "Đám đàn ông đó cũng có được tích sự gì? Thôi thôi nói mà tức! Đúng rồi, đợt này nhà chị thu được nhiêu mẫu rồi?"

"Hai mẫu đất đi." Chị hai Triệu nói.

"Sao lại như vậy?" Lý Phân ngạc nhiên: "Tôi thấy chị cắt suốt mấy ngày rồi còn gì."

"Đâu có, còn lo cho chỗ sửa đậu xanh với đậu nành, tách vỏ hết rồi, không thu không được." Chị hai Triệu nói.

"Mọi người trồng hoa hướng dương sớm phải không?" Lý Phân chạm vào một đóa hoa hướng dương, chà xát một ít hạt để ăn: "Ầy, hạt này mẩy phết rồi đây."

"Đúng vậy, hoa hướng dương trồng sớm, lão nhà tôi lo lắng trồng hoa hướng dương muộn, đến lúc đó không có thời gian thu, năm nay ngoại trừ ngô còn có bắp cải, bắp cải còn phải bán, tất cả lại thu hoạch cùng một lúc chứ, không làm kịp là coi như hỏng hết!" Chị hai Triệu thở dài: "Thật sự là hết cách rồi!"

"Nhà tôi không trồng nhiều hoa hướng dương như vậy, gieo cũng muộn, đến lúc đó tôi gọi anh em bên nhà mẹ đẻ qua làm giúp vậy." Lý Phân nói xong lại thì thầm: "Đúng rồi, tôi nghe nói nhà chú sáu nhà chị thu hoạch xong hết rồi à?"

"Dâu chỉ là thu hoạch xong đầu, hoa hướng dương mang bán hết rồi." Chị hai Triệu cao giọng: "Nhanh đúng không?"

"Lại chả." Lý Phân cười nói: "Cậu em chồng nhà chị giỏi thật đấy, lại có thể thuê được nhiều lao động như vậy!"

"Nói là người trên thành phố, đến cảm thụ cuộc sống nông thôn." Chị hai Triệu nói xong lại bĩu môi: "Mấy năm trước chẳng phải cũng có mấy cô cậu nhà thánh phố đòi xuống quê cảm nhận cuộc sống nông thôn đó ư, kết quả thì chạy hết, muốn giữ cũng không giữ nổi, hiện tại lại chạy tới đòi cảm thụ, tôi thấy đúng là lũ ăn no chống đỡ!"

"Còn chờ cô nói, đói thì còn mỡ mà húp đấy. Người ta đi chơi vài ngày cho biết mùi thế thôi rồi đi, cô mà bảo bọn họ ở lại lâu dài thì ai chịu ở lại cho!" Lý Phân nói: " Cô thích thì lại bảo chú sáu nhà cô giữ đám người lại cảm nhận cuộc sống thêm mấy ngày đi, nhà cô nhiều hoa hướng dương như thế, đủ cho họ để cảm nhận một thời gian đấy!"

Lý Phân nói xong tự bật cười, chị hai Triệu cũng nở nụ cười.

"Cô nói thì hay lắm, đó là người chúng tôi có thể mời tới sao?" Chị hai Triệu lắc đầu: "Tôi nghe đám nhóc nhà tôi kể lại ấy, chúng bảo thím ba nói là chú ba có đi hỏi, cần tiêu chút tiền cũng được, kết quả bị chú sáu nhà tôi đuổi về."

"Tiêu tiền thì thôi!" Lý Phân lắc đầu nói: "Bán đi được có mấy đồng mà còn thuê người nữa thì chết à, nuôi cơm thì còn được."

"Chứ còn sao nữa, một năm cùng chỉ trông cậy vào tí tiền từ vụ thu hoạch này, lại tiêu tiền thuê người nữa thì năm sau uống gió mà sống thôi." Chị hai Triệu nói: "Vẫn là tự mình làm đi, không có đám người chỗ chú ấy thì tôi cũng không muốn thuê."

"Kỳ thật bảo chú sáu nhà cô ra mặt nói giúp cũng được." Lý Phân tùy ý nói: "Tôi nghe nói chú sáu nhà cô đâu có tốn tiền, cô tìm hắn ta nói, không tiêu tiền hẳn là cũng không sao đâu, bảo chú ấy giúp đỡ tình cảm thôi, dù sao hắn cũng làm rồi, mọi người có quan hệ gì chứ, anh em ruột thịt đó, giúp đỡ lẫn nhau có làm sao."