Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 306




Tiểu Mã đến thủ đô phát triển, trong thôn lại nổi lên nghị luận rằng số của Mã quả phụ thật là tốt.

“Chị nhìn người ta kìa, lại tiến thêm một bước, sinh được một thằng nhóc mập mạp, bây giờ em trai lại đến thủ đô. Số phận này, có ai mà so được chứ!”

“Cũng không hẳn đâu. Tuy gả cho một người què, nhưng khi người ta sinh con vẫn được ăn thịt gà đó!”

“Cái gì! Lúc sinh con được ăn thịt gà sao? Lúc người ta mang thai đã ăn thịt gà rồi!”

“Đúng vậy, đúng vậy. Lúc mang thai đã ăn thịt gà rồi, lúc sinh con lại ăn gà. Bây giờ em trai còn tới thủ đô, tất cả là bởi vì gả đến thôn chúng ta mới có đấy, số phận tốt thế này, chắc đã tu luyện mấy đời mới được đó!”

“Con người ấy, tốt số như thế là dựa dẫm, số phận vậy cũng không tốt đâu, vì dựa dẫm không tốt! Tôi nghe nói, Mã quả phụ còn muốn xây nhà kìa, xây nhà mới đó!”

“Ơ, chị ta muốn xây nhà hả? Chị ta nên quay về ở cùng mẹ chồng chứ?”

“Gì chứ! Người ta muốn đến Đông Lương xây nhà kìa, Mã quả phụ nói đã xây là phải xây như nhà của Triệu Văn Thao mới được!”

“Vậy hả! Như nhà của sáu Triệu thì tốn không ít tiền đâu!”

“Sao chị còn gọi là sáu Triệu thế, người ta có tên có họ mà, đừng gọi tên mụ người ta nữa.”

“Tôi không phải là nhất thời lanh mồm lanh miệng sao? Nói nhanh lên, vì sao Mã quả phụ muốn đến Đông Lương xây nhà thế? Chỗ kia gần đường lớn, không an toàn gì mấy, bộ đã quên tội phạm giết người lần trước chạy tới thôn chúng ta, trực tiếp tiến vào nhà Triệu Văn Thao sao, nếu Triệu Văn Thao ở trong thôn thì đã không xảy ra chuyện đó rồi!"

“Đúng vậy, sao phải xây nhà ở Đông Lương chứ? Không phải trong thôn cũng có đất sao?”

“Trong thôn có đất nhưng diện tích nhỏ. Mã quả phụ người ta nhà lớn nghiệp lớn, trong thôn có ai tiêu phí lớn vậy đâu! Ha ha!"

“Không phải vậy, Mã quả phụ người ta nói Triệu Văn Thao xây nhà ở Đông Lương, người ta muốn đi dính lây hơi phú quý, em trai của chị ta có lẽ là được Triệu Văn Thao giới thiệu đến thủ đô đấy. Nhìn lại, thấy cuộc sống của Triệu Văn Thao bây giờ thật là tốt, cho nên chị ta nói xây nhà ở Đông Lương là đất lành, vả lại, ở cùng Triệu Văn Thao thì kiếm tiền còn không dễ dàng sao?”

“Hơn nữa, ánh mắt của Mã quả phụ này thật xuất sắc. Khỏi phải nói, thằng nhóc Triệu Văn Thao kia quả thật có tài kiếm tiền, ở bên cạnh hắn có cách kiếm tiền nào còn không phải là người đầu tiên biết chứ.”

“Đúng vậy, thế chị cũng muốn xây nhà hả?”

“Tôi không được, bây giờ trong tay không có đồng nào!”

Trong thôn đều nghị luận, thân thể béo lùn chắc nịch của Mã quả phụ cũng bởi vì tâm trạng tốt nên đi đâu gió theo tới đó.

Mã quả phụ trở về, vui vẻ rạo rực nói với chồng mình: “Em và Quốc Vĩ gọi điện thoại rồi, nó nói một tháng có thể kiếm được một, hai trăm đó!”

Lý Qua Tử lắp bắp kinh hãi: "Một tháng đã một, hai trăm, thiệt hả?"

"Đương nhiên thật, là anh ba vợ và vợ của Triệu Văn Thao bảo nó làm cho chị Chu, người ta là sinh viên!"

Lý Qua Tử nhỏ giọng lải nhải một câu: “Sinh viên sao không chăm chỉ học hành, sinh con buôn bán chứ. Đây là loại sinh viên gì thế này?”

Anh ta vẫn không tin một tháng cậu em vợ có thể kiếm một, hai trăm, nếu một năm thì không chênh lệch lắm.

Lý Qua Tử nói: “Chắc không phải nó lừa em chứ?”

Mã quả phụ không vui, đáp: “Anh nói gì thế, cứ như em trai của em không kiếm được tiền vậy?”

Anh ta nói: “Không phải, em nói chỉ chụp ảnh đã kiếm được nhiều tiền vậy thì cũng quá không hợp thói thường.”

“Nào đơn giản vậy chứ!”

Nói đoạn, Mã quả phụ như một cái chậu lớn ngồi trên giường gạch, thở dài: “Căn bản không phải vậy! Nó nói phải duy trì dáng người, không được mập, còn phải giữ da, không được xấu. Tới tối còn không được ăn cơm nữa. Còn nữa, nó còn nói không được ăn cay, mặn, ngọt, thịt mỡ cũng không được ăn, phải ăn kiêng. Ăn cái gì do người ta quyết, mặc quần áo gì cũng là người ta quyết, ngày qua ngày chỉ chụp ảnh, rất mệt.”

Mã quả phụ vươn ngón tay béo mầm, nói tới ý nào thì duỗi thêm một ngón tay, đôi mắt Lý Qua Tử theo từng ngón tay duỗi ra của chị ta mà mở ngày càng to, hiện vẻ kinh ngạc.

“Nhiều khuôn phép dữ vậy?”

“Còn không phải sao! Anh không suy nghĩ xem, nếu thật sự chỉ an vị rồi chụp ảnh là được một, hai trăm đồng thì chẳng phải đều sẽ tranh cướp để làm sao!”

Mã quả phụ lại thở dài: “Quốc Vĩ là một đứa háo ăn, khi còn nhỏ đã thích ăn thịt, bây giờ thì xong rồi, không được ăn nữa. Aiz, thiệt là, không ngờ kiếm tiền thế này mà vẫn không được ăn miếng nào. Anh nói xem, đây gọi là gì đây?”

Lý Qua Tử nhìn vợ, nói: “Vậy em cũng có thể gọi nó về, ngày nào cũng ăn thịt cũng không ai quan tâm.”

Mã quả phụ trừng mắt liếc chồng: “Anh bớt tào lao đi! Đi về, đi về, đi về có kiếm tiền được không, tiền kiếm không ra anh mua thịt cho nó hả?”

Lý Qua Tử vội nói: “Em nghĩ xem, đây không phải là đúng rồi sao? Muốn kiếm tiền thì phải chịu khổ, đúng không? Để cho nó làm ở đó vài năm, kiếm được ít tiền rồi về, đến lúc đó muốn ăn cái gì thì ăn chứ, dù sao cũng có tiền mà!"

Mã quả phụ nói năng đầy chắc nịch: “Em cũng nói vậy, nhưng nó nói nó không về, nó muốn ở thủ đô. Em cũng nhìn ra, nó có về thì cũng không sống nổi nữa, muốn được bay lượn rồi!”

Lý Qua Tử nói: “Không quay về cũng tốt, dù sao cũng là thủ đô, thôn trong núi như chúng ta so thế nào được? Nếu anh có thể đi thì anh cũng không trở về!”

Đại đa số nông dân đều rất hâm mộ cuộc sống của người trong thành phố, huống chi còn là thủ đô nữa.

Mã quả phụ nghe xong cảm thấy cũng đúng, nếu em trai có thể đứng vững ở thủ đô thì mộ tổ tiên của nhà họ Mã bọn họ cũng bốc khói xanh*, cho dù chịu nhiều khổ cực hơn nữa thì cũng là chuyện gì, có gì mà nghĩ nhiều.

*Một loại khí cát tường.

Mã quả phụ ôm con, vẻ mặt ước ao, nói: “Nếu Quốc Vĩ có thể đứng vững ở thủ đô thì tương lai con trai của chúng ta cũng có thể đến thủ đô rồi!”

Lý Qua Tử gật đầu nói: "Đúng, con trai anh cũng có thể đến thủ đô, vậy thì chúng ta cũng cũng có thể đi rồi!"

Mã quả phụ càng nói càng vui: “Đúng vậy, con trai của chúng ta đến thủ đô, chẳng lẽ không đón chúng ta đến thủ đô hưởng phúc sao! Tối nay ăn chút đồ ngon đi, chúng ta cùng chúc mừng!”

Lý Qua Tử nghĩ một lúc lâu: “Xào một quả trứng gà?”

Mã quả phụ liếc anh ta một cái: "Cả ngày ăn trứng gà, em sắp thành quả trứng gà luôn rồi!”

“Vậy ăn gì đây?”

Mã quả phụ nghẹn cả buổi, nản chí nói: “... Vẫn là trứng gà đi.”

Trong nhà ngoại trừ trứng gà thì là rau, đêm hôm khuya khoắt cũng không có chỗ nào bán đồ. Àiz, cái này nếu trong thành phố thì tốt rồi, Quốc Vĩ nói sau nửa đêm vẫn còn bán đồ, Mã quả phụ nghĩ vậy liền đổi hướng tới thủ đô sinh sống.

Bấy giờ, Diệp Sở Sở cũng nấu xong đồ ăn: Cháo gạo kê, bánh bột ngô, xào một dĩa đồ ăn chay, trộn rau trộn, dù sao cũng có thêm một con khỉ, tận bốn miệng ăn.

Triệu Văn Thao bế con, cầm bàn tay nhỏ của cậu sờ chiếc đũa, lúc sắp chạm đến thì thụt về, chỉ động tác đơn giản đó nhưng đã chọc Tiểu Bạch Dương cười ha ha không ngừng, Triệu Văn Thao cũng cười không ngừng.

Hai người đùa xôm trò, khỉ con bên cạnh cầm đũa lên, À không, là móng vuốt, sau đó bắt đầu ăn, bên cạnh nó đặt hai cái đĩa rau to, đây là đồ đựng cho một mình nó ăn.

Diệp Sở Sở ngồi ở trước bàn, vừa ăn cơm vừa nói: “Hồi sáng Mã quả phụ gọi điện cho Tiểu Mã.”

Triệu Văn Thao nói: “Tiểu Mã đi gần một tháng rồi nhỉ?"

Diệp Sở Sở thấy Tiểu Bạch Dương bắt được đũa liền chặn lại, nói: "Không đến một tháng, hai mươi ngày thôi. Anh đừng để con cầm đũa, sẽ đâm miệng của nó."