Triệu Văn Thao đương nhiên sẽ không để cho vợ mình thất vọng được.
Ăn bữa trưa là mì sợi được vợ mình làm cho, hắn đến nhà của Thái Tứ Hổ ở thông phía sau núi.
Thôn này cách đây không gần, Triệu Văn Thao mang theo một bình rượu rồi đi hơn nửa giờ, lúc này mới đến phía sau núi thôn.
Thái Tứ Hổ và chị Thái đang ở nhà, trong thôn bọn họ cũng cũng mới vừa phân chia lương thực ngày hôm qua, hôm nay liền rảnh rỗi, Triệu Văn Thao tới rất đúng lúc.
Hai người đều ở nhà, hơn nữa nhìn đến hắn cũng thật sự vui vẻ.
"Văn Thao cậu cũng thật là, khách sáo làm gì, trong nhà tôi còn thiếu một bình rượu này của cậu à?" Thái Tứ Hổ nói.
Chị Thái cũng nói: "Cũng thật là, lần này bỏ qua, lần sau cậu đến đây đừng có mang gì theo đấy, mang người là được rồi!"
Triệu Văn Thao cười nói: "Vậy thì lần sau em đi tay không lại đây, đến lúc đó hai anh chị đừng có mà ghét bỏ em đấy."
Ấn tượng của chị Thái với hắn đặc biệt tốt, mãi cho đến hiện tại chị còn nhớ một câu “buông chị gái kia ra, nhằm vào tôi đây này!” kia của Triệu Văn Thao vào lúc chị tuyệt vọng nhất.
"Hai người cứ trò chuyện, tôi đi làm chút đồ ăn nhắm rượu!" Chị Thái cười nói.
"Vậy thì phiền chị quá?" Triệu Văn Thao ngượng ngùng nói.
"Đi vào nhà nói chuyện đã." Thái Tứ Hổ lôi kéo hắn vào nhà.
Triệu Văn Thao tỏ vẻ hâm mộ, bởi vì Thái Tứ Hổ không hổ là người làm đồ tể, trong nhà chính là nhà ngói danh xứng với thực, đặc biệt sáng sủa.
"Đến khi nào em mới được như anh Tứ Hổ đây." Triệu Văn Thao cảm khái nói.
"Này có là gì? Nếu như cậu có tiền, tôi tìm chút quan hệ cho cậu, cam đoan cậu cũng có thể được như vậy!" Thái Tứ Hổ nói.
Triệu Văn Thao lắc đầu: "Hôm nay nhà của em mới chia nhà, có được chút tiền, nhưng còn thiếu nhiều mới đủ xây một căn nhà ngói."
Hắn đương nhiên cũng muốn xây nhà ngói, ở đương nhiên thoải mái hơn nhiều, cũng không phải thứ mà căn nhà gạch gỗ kia có thể so sánh được.
Thái Tứ Hổ cầm hai cái bát đi ra, Triệu Văn Thao liền đổ đầy rượu vào, sau đó nói: "Anh Tứ Hổ, không phải em nói, nhưng mà thật sự là em không muốn làm ruộng sống để sống qua ngày." Một công giá trị sáu xu, cho dù làm được mười công, vậy thì cũng chỉ có sáu hào.
Hơn nữa cũng không được nhận hết sáu hào này, còn phải khấu trừ đồ ăn linh tinh, vậy thì còn lại có bao nhiêu?
Đương nhiên, đây cũng chính là vì đội sản xuất của họ kém, cho nên điểm chấm công không đáng giá, có mấy đội sản xuất có rất nhiều nghề phụ, một điểm chấm công có thể giá trị một đồng hay thậm chí là hai đồng tiền, cái đội sản xuất đứng nhất trong huyện của họ, nghe nói một điểm chấm công giá trị hai đồng tiền.
Nếu có năng lực thì cũng có hi vọng được số tiền như vậy, nhưng đội sản xuất của bọn họ lại không có.
Hơn nữa mỗi đến cuối năm chia tiền, thường thường còn không nhận được tiền mặt, chỉ có thể dùng lương thực để thay thế.
Phía sau núi thôn bên này cũng là không khác biệt lắm, cho nên Thái Tứ Hổ thực sự cũng hiểu cảm nhận của hắn, chỉ dựa vào chút đất ấy sống, một năm vất vả thì cũng có thể ăn no một chút, nhưng nếu muốn làm giàu thì đương nhiên là không có khả năng.
"Vậy Văn Thao có tính toán gì?" Thái Tứ Hổ nhìn hắn nói.
"Anh, em có chút chuyện mặt dày muốn nói với anh." Triệu Văn Thao nói.
Thái Tứ Hổ ra hiệu cho hắn cứ việc nói, Triệu Văn Thao liền kể chuyện mình muốn lên thị trấn bán nông sản cho Tứ Hổ: "Đây là ngày hôm qua em vào thành phố đưa lương thực cho chị em mà biết được, Phố An Hưng bên kia, quan huyện mở một cái phố, chuyên môn cho phép tự do mua bán, em tính đến lúc đó qua bên kia nhìn xem, anh Tứ Hổ có quan hệ rộng, anh cảm thấy chuyện này như thế nào?"
Lúc này chị Thái bưng một mâm tai heo lên, thật sự là thơm nức mũi.
Triệu Văn Thao vừa thấy thì vội vàng nói: "Chị dâu tiêu tốn thế, một mâm đậu phộng là được rồi!"
"Tiêu pha gì đâu, ăn tự nhiên nhé." Chị Thái cười nói, chị cũng không có quấy rầy hai người bọn họ mà ra cửa đi đem khăn trải giường và vỏ chăn đi phơi nắng, hôm nay trời cũng tốt, nên thừa dịp phơi nắng chút.
Triệu Văn Thao và Thái Tứ Hổ vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm.
Triệu Văn Thao nói ý định muốn ra chợ bán hàng, đây cũng đúng với ý của Thái Tứ Hổ, lúc gặp nhau khi cống hiến lương thực anh ta cũng mang ý định này, hiện giờ biết hắn còn muốn đi chợ để bán hang hóa, không sợ hãi chút nào, vậy thì anh ta cũng không cần khách khí.
Thấp giọng nói: "Văn Thao, có chuyện này tôi cũng chỉ nói với cậu, những người khác tôi không nói, cậu có muốn nghe một chút thử xem không?"
Triệu Văn Thao đương nhiên gật đầu: "Anh Tứ Hổ cứ việc nói, miệng của em kín lắm!"
Thái Tứ Hổ gật gật đầu, sau đó nói đến chuyện lò mổ bên kia.
Mấy năm gần đây chính sách đã thả lòng không ít, tâm tư mọi người đương nhiên là sẽ có rục rịch hơn chút, hiện giờ bên lò mổ bên kia không khác một tập thể lắm, những người khác đều là có bên ngòai luồng, nhưng Thái Tứ Hổ thì lại không có, này đa đa thiểu thiểu có hại.
*Nguyên văn: 线下, chỉ chuyện có người hợp tác bên ngoài, nên em để ngoài luồng luôn
Cho nên Thái Tứ Hổ cũng muốn tìm kiếm một người hợp tác, anh ta có thể lấy chút ít từ bên lò mổ kia ra ngoài, thịt tốt thì chắc không có, nhưng mà cho dù là đầu thừa đuôi thẹo các thứ, nhưng vậy thì cũng có thể bán lấy ít tiền.
Anh em của Thái Tứ Hổ thì anh ta không hoan nghênh lắm, nhưng lại rất quan tâm đến Triệu Văn Thao, anh ta cảm thấy được Triệu Văn Thao chính là người thích hợp để anh ta hợp tác.
Triệu Văn Thao cũng không ngờ chuyện tốt vậy mà có thể rơi xuống người mình, trên mặt đều mang vẻ kích động.
"Anh Tứ Hổ, thật sự là em có thể làm sao? Vậy thì em đồng ý." Triệu Văn Thao vội vàng nói.
Thái Tứ Hổ cười nói: "Tôi đã nói với cậu thế rồi, còn có thể giả bộ? Nhưng mà chỉ sợ không có nhiều, cụ thể bao nhiêu thì tôi cũng không có cách nào khác cam đoan, nhưng không cần phiếu thịt, tôi sẽ bán theo giá thị trường cho cậu, còn lại thì cậu lên thị trấn bán bao nhiêu thì đó chính là của cậu."
Triệu Văn Thao đương nhiên là đồng ý.
Hiện tại giá thị trường thịt heo được chia làm ba loại, thịt heo loại một đương nhiên là quý, một cân phải chín hào, thịt loại hạng hai thì ít hơn, nhưng là cũng phải hơn bảy hào, còn thịt loại ba thì một cân cũng đã năm hào.
Này là cần có phiếu, nếu không cần phiếu, thì thịt loại một bán được một đồng năm, loại hai có thể bán được một đồng hai, còn thịt loại ba thì hơn tám hào.
Lợi nhuận vô cùng khả quan, thịt loại một loại hai thì không dám nghĩ tới, nhưng nếu một ngày có thể lấy được một phần thịt loại ba, mang ra ngoài thì chắc có thể kiếm thêm vài hào.
Một ngày kiếm mấy hào, một tháng có thể kiếm được hơn mười đồng tiền.
Cái này cũng chưa tính nhà hắn bán thêm nông sản, một ngày kiếm mấy hào hẳn là cũng có thể chứ? Hắn còn chưa bán nên cũng chưa dám chắc, nhưng hắn cảm thấy chắc chắn là có đích, này tính hết tất tần tật thì một ngày chắc phải thu vào trên dưới một đồng tiền.
Vậy thì một tháng có thể kiếm được những ba mươi đồng tiền!
Bạn thân lúc nhỏ của hắn là Triệu Văn Chí, chính là người đã trượt ki thi vào đại học nhiều lần, không phải đang dạy học ở trấn phía trên sao? Một tháng tiền lương cũng mới hai mươi tám thôi!
Mới chỉ có hai mươi tám, người trong thôn cũng đã vô cùng hâm mộ, một tháng hai mươi tám, một năm chính là hơn ba trăm đồng tiền, chỉ có một người kiếm thôi đấy!
Mà nhà họ Triệu cũng chỉ có được chín trăm đồng tiền trong nhiều năm qua, một mình Triệu Văn Chí một năm có thể kiếm được tận hơn ba trăm đồng tiền thì có thể thấy cậu ta giỏi thế nào.
Triệu Văn Thao bị sự tính toán trong lòng làm cho chấn động, càng nghĩ càng cảm thấy được chuyện này càng khả thi!
Uống cùng Thái Tứ Hổ hết cả bình rượu, một mâm tai heo cũng ăn xong rồi, rồi lại hẹn thời gian sáng sớm ngày mai tới lấy hàng, Triệu Văn Thao lúc này mới liêu xiêu đi về nhà.
Hắn phải về nhà nói cho vợ hắn cái tin tốt này!