Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 298




Triệu Văn Thao tìm đến Lý Qua Tử để mua trứng gà là nghĩ cùng ở trong một thôn, hắn cần trứng gà, Lý Qua Tử nuôi gà bán trứng, đương nhiên là phải xem xét đến người trong thôn trước.

Đương nhiên, hắn cũng sẽ không vì thiên vị Lý Qua Tử, mà để bản thân mình chịu thiệt, cho nên dùng giá bán sỉ, bởi vì hắn mua số lượng lớn, nếu mua ở chỗ khác cũng dùng giá bán sỉ.

Trong lòng Lý Qua Tử cũng bằng lòng bán cho Triệu Văn Thao, cho dù nói thế nào, Triệu Văn Thao đây là đang có lòng giúp đỡ, huống chi, anh ta bán cho người khác còn phải vận chuyển, bán cho Triệu Văn Thao chờ người ta tới cửa lấy là được rồi.

Chỉ là khi nghĩ đến vợ mình, anh ta không dám đồng ý, đành phải nói: "Được, để tôi về nhà thương lượng với vợ tôi."

Triệu Văn Thao hiểu, nhà Lý Qua Tử chắc chắn là Mã quả phụ làm chủ, đừng nhìn người phụ nữ này là quả phụ, nhưng lại rất lợi hại, quản lí trong ngoài nhà chặt chẽ vô cùng, hắn cũng không thể vì chút trứng gà mà làm gia đình nhà người ta bất hòa.

Nói một hồi, Triệu Văn Thao rời đi.

Lý Qua Tử ngồi ở kia suy nghĩ một lát, đứng dậy về nhà, Mã quả phụ đã làm xong cơm trưa rồi, cơm gạo kê, cà xào ớt, lại cắt hai quả dưa chuột, bỏ chút tỏi.

Con nhỏ khóc kêu, Mã quả phụ vội vàng chạy đến cho bú sữa, nhìn thấy chồng mình đã trở lại nói: "Đồ ăn đã sửa soạn xong, anh đi dọn cơm lên đi. Triệu Văn Thao đâu?"

"Đi về rồi." Lý Qua Tử đi tới soạn sửa đồ ăn.

"Anh không mời cậu ta đến nhà ăn cơm à?" Mã quả phụ vuốt đầu con mình nói.

"Không có, em cũng đâu có nói mời cậu ta về nhà ăn cơm." Lý Qua Tử bưng cơm với đồ ăn lên bàn, lại xới cơm vào bát: "Nhà chúng ta như vậy, sao lại gọi người ta làm gì."

Lý Qua Tử không đi qua nhà của Triệu Văn Thao, chỉ đứng bên ngoài xem, chỉ có đứng bên ngoài nhìn cũng có thể thấy nhà người ta tốt hơn nhà mình biết bao nhiêu.

Mã quả phụ nói: "Chờ thêm hai năm nữa, chúng ta cũng xây nhà mới, đến lúc đó chúng ta qua bên Đông Lương!"

Lý Qua Tử sửng sốt: "Vì sao lại là Đông Lương?"

Mã quả phụ mặt tròn, đôi mắt vốn dĩ đã nhỏ, lúc này lại trắng mắt liếc Lý Qua Tử một cái: "Vì sao đi Đông Lương, anh không thấy được à, hiện tại mấy người bên Đông Lương toàn là người có tiền thôi!"

Lý Qua Tử thật đúng là không thấy được: "Sao tới Đông Lương lại có tiền, chỉ như Triệu Văn Thao còn có thể nói là kẻ có tiền."

"Triệu Văn Chí thì sao? Người ta là thầy giáo! Còn có Thôi Đại, đi theo Triệu Văn Thao còn có thể nghèo được? Lão Nhị nhà học Khúc cũng đi theo Triệu Văn Thao làm việc!" Mã quả phụ nói có đạo lý rõ ràng: "Còn có Mạnh Đại, cũng xây cái nhà to ở Đông Lương bên kia!"

Vợ anh ta nói cũng đúng, Lý Qua Tử gật gật đầu, xem như đồng tình rồi bưng bát cơm ăn, trong lòng nghĩ nên nói với vợ mình chuyện Triệu Văn Thao mua trứng gà thế nào.

Anh ta cảm thấy rằng vợ hẳn sẽ đồng ý, nếu không đồng ý thì cũng là vì chuyện bán giá sỉ, nếu đã không đồng ý giá sỉ thì cũng không thể bàn thêm được.

"Chúng ta phải đi theo kẻ có tiền, như vậy mới có thể có tiền. Mọi người đều nói, kẻ có tiền hay tụ tập cùng nhau, trong chỗ kẻ tụ tập có tiền thì ắt sẽ có tiền!" Đừng nhìn Mã quả phụ không có văn hóa gì, nhưng chị ta cũng có thể hiểu được vòng luẩn quẩn lợi ích.

Lý Qua Tử nói: "Được, đến lúc đó nhìn xem thử."

"Xem gì, cứ quyết định như vậy đi! Đến lúc đó đem bán hai cái sân này, đi Đông Lương mua nơi lớn một chút, giống như Triệu Văn Thao ấy, mua hai cái sân, một cái thì để cho con tôi lớn lên lấy vợ."

Lý Qua Tử còn có thể nói gì, vợ của anh ta cũng đã quyết định thế rồi, chỉ đành gật gật đầu.

"Đúng rồi, Triệu Văn Thao tới tìm anh làm gì, mua thỏ à?" Mã quả phụ mới nhớ tới chuyện này.

"Không phải, là mua trứng gà." Lý Qua Tử rốt cục có cơ hội nói: "Để cải thiện bữa ăn cho những người trong trang trại thỏ."

"Ôi, thật là người có tiền mà, mua trứng gà cho người khác ăn, này cũng chỉ có Triệu Văn Thao mới có khả năng làm được!" Mã quả phụ cảm khái một câu nói: "Anh đồng ý rồi?"

"Nào có, anh phải thương lượng với em một chút." Lý Qua Tử lấy lòng nói: "Nhà chúng ta không phải em làm chủ hay sao, em không lên tiếng anh nào dám quyết định."

"Nhìn dáng vẻ của anh kìa!" Mã quả phụ miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng lại rất thoải mái, rất là vừa lòng với chồng mình: "Cậu ta ra giá thế nào?"

"Giá bán sỉ." Lý Qua Tử ăn một miếng đồ ăn nói.

"Ơ! Trứng gà chúng ta cũng không phải là trứng gà như trang trại gà làm ra, sao cậu ta lại ra cái giá bán sỉ được!" Quả nhiên Mã quả phụ không quá bằng lòng.

Lý Qua Tử nói: "Vậy thì không bán, để anh nói cho cậu ta một tiếng."

"Sao lại không bán!" Mã quả phụ mất hứng nói: "Anh thế này đúng là quá thành thật rồi đó!"

"Cậu ta ra cái giá bán sỉ, này không thể chê." Lý Qua Tử nói.

"Giá bán sỉ thì cứ bán giá sỉ đi." Mã quả phụ nghĩ nghĩ rồi đồng ý: "Nhưng mà, anh và Triệu Văn Thao nói chuyện, có thể sắp xếp chuyện người vào trang trại thỏ không?"

"Ồ, sắp xếp người, ai?" Lý Qua Tử có chút mờ mịt.

"Em trai tôi." Mã quả phụ thở dài nói: "Anh cũng biết, thằng em tôi cũng đã hơn hai mươi, cũng chưa có vợ, trồng trọt thì không chịu, mỗi ngày mộng tưởng hão huyền phát tài, cha mẹ tôi đang buồn gần chết!"

Lý Qua Tử không hé răng, nói đến cậu em vợ này, anh ta cũng không biết nên nói gì, nói là tên ăn chơi lêu lổng thì cũng không phải, nói không phải tên ăn chơi lêu lổng thì cả ngày lại không làm cái gì ra hồn, là tâm sự của cả cha mẹ vợ, cũng bị toàn bộ thôn chê cười!

Vợ muốn anh ta sắp xếp người đến trang trại thỏ của Triệu Văn Thao, này không phải là muốn gây họa cho người ta hay sao!

"Sao anh lại không nói lời nào?" Mã quả phụ thấy Lý Qua Tử nửa ngày không nói câu nào, cao giọng nói.

"Chắc em trai em không đồng ý đâu?" Lý Qua Tử nhai nhai rồi nói: "Làm việc ở trong trang trại thỏ cũng mệt gần chết."

"Anh cứ thử xem, tôi kêu anh nói thì anh cứ nói!" Mã quả phụ nói: "Nếu anh cảm thấy xấu hổ, thì để tôi đi nói!"

Mã quả phụ cũng không sợ chuyện này, tuy rằng chị ta là một quả phụ, đã lấy chồng thứ hai ở thôn này, nhưng chị ta đã sinh con trai cho Lý Qua Tử, đây chính là công lao lớn, chi ta có cái gì mà phải sợ.

Cũng không biết chị ta đang sử dụng logic gì, sinh con cho Lý Qua Tử thì liên quan gì đến chuyện đi hỏi Triệu Văn Thao?

Lý Qua Tử chặn lại nói: "Anh nói, anh đi nói!"

Vợ anh ta đi nói, còn không biết có thể nói gì đâu, vẫn là anh ta đi nói thì hơn.

Mã quả phụ lúc này mới vừa lòng: "Đến lúc đó anh nói, giá bán sỉ thật sự quá ít, nhưng mà là người cũng thôn, cùng là hương thân với nhau, có thể bớt chút nào thì hay chút ấy, để cho cậu ta biết chúng ta đang cho cậu ta mặt mũi!"

Mã quả phụ nói thực có lý.

Lý Qua Tử cũng không so đo với chị ta, chỉ có ậm ừ đáp lời.

"Để cậu ta cảm kích, xong rồi anh hãy nói đến chuyện của em trai tôi." Mã quả phụ bắt đầu dạy chồng mình.

Lý Qua Tử nhìn thì tưởng có vẻ nghe lọt, trên thực tế tâm tư không biết đã bay đi đâu.

Cơm nước xong, Lý Qua Tử đi tới bên cha mẹ nhìn thỏ, nghĩ nghĩ vẫn là tự mình đi tìm Triệu Văn Thao một chuyến, không nên để người ta đến đây.

Đây cũng là lần đầu tiên Lý Qua Tử đến nhà Triệu Văn Thao, quả nhiên còn xịn sò hơn nhiều so với tưởng tượng của anh ta!

Lý Qua Tử ngồi ở bên cạnh giường lò nhà Triệu Văn Thao, nhìn thấy căn nhà sơn trắng sạch sẽ, cùng với chiếc cửa sổ to đùng, không biết trong lòng mình là cái cảm giác gì.

Diệp Sở Sở bưng tới một tách trà ngon đặt ở trước mặt anh ta, anh ta uống ngụm trà, có chút đắng, không dễ uống lắm, nhưng cảm giác không tồi.

Vợ anh ta nói rất đúng, xây nhà là phải đến Đông Lương xây, còn phải xây một căn như vậy! Lý Qua Tử thầm nói trong lòng, người trong thôn cũng không ai có được như vậy.